Chương 434: Câu cá
Thái Bùi đồng ý nói tại sao sau khi An Phúc làm phẫu thuật xong thì lại đi làm phẫu thuật cho Dư Long Phi, Thái Bùi không hề nuốt lời.
Có điều.
Chỉ sợ cho dù là Thái Bùi thì cuộc phẫu thuật của Dư Long Phi cũng không tính là hoàn toàn thành công.
Còn cần phải phẫu thuật hai lần nữa. Có điều, tỉ lệ giữ được chân cũng không nhỏ.
Đối với Dư Bình Hải mà nói, cũng coi như là một kết quả khá hài lòng rồi.
Nhưng, chính vào tối ngày hôm đó, sau khi hừng đông, Dư Bình Hải lại nhận được tin tức của em trai ông ta ở Thành phố Vinh, cũng chính là Dư Uy Hải chủ tịch của tập đoàn Dư Thị.
Nói là két an toàn ở trong nhà đã bị mở ra rồi.
Vàng bạc châu báu gì đó thì vẫn còn nguyên, nhưng quyển sổ sách tính toán ghi lại những điều đen tối kia thì lại mất.
Sau khi nghe xong tin tức này.
Dư Bình Hải ngay lập tức như bị sét đánh.
Nếu như quyển sổ đó mà lộ ra, cả đời này của ông ta tuyệt đối sẽ ở luôn trong tù “Chết tiệt, mấy tên bảo vệ ở nhà đều đi chết hết rồi sao? Có người vào nhà cũng không biết?"
Dư Bình Hải dường như hét lên: “Đã tra ra là ai làm chưa?” “Không cần tra, lúc đối phương lấy đi, cố ý phát ra tiếng động, nói hắn là người của Lâm Bình, nếu không, bạn em cũng không phát hiện ra ngay được.
Giọng nói của Dư Uy Hải cũng có hơi rung.
Chuyện này, ảnh hưởng quá lớn. Quyển sổ mất rồi, rất có thể sẽ khiến cho nhà họ Dư bọn họ trực tiếp sụp đổ.
Đừng nói đến sự trừng phạt của pháp luật.
Chính là xã hội đen ở khắp nơi, một khi nghe được tin tức này, nếu như không giữ được nhà họ Dư bọn họ, thì chắc chắn sẽ đồng loạt nhắm súng vào nhà họ Dư bọn họ.
Giải quyết xong nhà họ Dư. Từ đó bảo toàn bản thân mình. “Lâm Bình, Lâm Bình!”
Sau khi nghe thấy cái tên này, hai mắt của Dư Bình Hải đều đỏ lên, vẻ mặt vô cùng hung giữ “Phái người qua đây ngay cho tôi, ngay lập tức kêu người qua đây, càng nhiều càng tốt, toàn bộ đều mang theo vũ khí”
Ngay tức khắc, Dư Bình Hải như gào thét ra lệnh.
Lúc trước ông ta còn chưa manh động, để người đi điều tra thân phận của Lâm Bình.
Nhưng bây giờ.
Lâm Bình sai người đi trộm quyển sổ tính toán, còn cố ý để lại danh tính.
Ông ta đột nhiên cũng đã hiểu ra, lúc đó Lâm Bình nói câu “Chờ mà ra toà đi” là có ý gì.
Như thế này là muốn giết chết ông ta rồi.
Nếu như nói lúc trước Dư Bình Hải vẫn còn nhẫn nhịn, một khi xác định rõ ràng được thân phận của Lâm Bình, nếu thật sự là một nhân vật lớn nào đó mà ông ta không thể chọc vào thì thừa nhận lỗi lầm là được.
Dù gì, đối mặt với một người không chọc vào được mà còn cưỡng ép đi chọc vào, đó không phải là não úng nước hay sao. Nhưng bây giờ, là Lâm Bình này muốn đấu với ông ta không chết không dừng lại.
Kế duy nhất hiện nay, chỉ có thể bắt Lâm Bình trước, ép Lâm Bình giao ra quyển sổ tính toán.
Bệnh viện Dung Thành, trong phòng bệnh VIP cao cấp chuyên dành cho các nhân vật đặc biệt.
Lúc này.
Lâm Bình vẫn còn ở bên cạnh Hà Tuấn Lương và Hà Tiểu Niệm trong căn phòng bệnh.
Cuộc phẫu thuật của Hà An Phúc rất thành công.
Đối với mấy vết thương mặt mũi sưng vù kia của Hà Tuấn Lương lúc trước, đã được Lâm Bình sử dụng chân nguyên khiến chúng biến mất hết từ lúc ở trên xe đến Dung Thành.
Sớm đã không có gì đáng ngại.
Dù gì Hà Tiểu Niệm cũng chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, trải qua một ngày xảy ra quá nhiều chuyện như hôm nay, vừa nhìn thấy cuộc phẫu thuật của cha thành công, lại còn thêm có Lâm Bình ở đây, trong lòng cảm thấy nơi này rất an toàn, bất tri bất giác đã ngủ ngay bên cạnh giường bệnh.
Lâm Bình nhìn thấy cảnh này, trên mặt không nhịn được mà hiện lên một nụ cười ấm áp.
Trên thế gian này, có người làm nhiều chuyện ác như Dư Long Phi.
Cùng với đó, cũng có những con người hiền lành như người nhà Hà An Phúc này.
Có đen tối.
Cũng sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp.
Còn ngay trong căn phòng bệnh này, lúc đang yên lành tĩnh lặng, điện thoại của Lâm Bình lại vang lên. “Thanh Sơn, thành công rồi!”
Sau khi Lâm Bình nghe máy, phía bên kia truyền đến một giọng nói, không phải ai khác mà chính là Nguyễn Xuyên đích thân ra tay. “Được.”
Lâm Bình gật đầu, sau đó tắt máy.
Thời gian cứ từ từ trôi qua.
Khoảng chừng ba bốn tiếng đồng hồ sau.
Lâm Bình nhìn thấy Hà Tuấn Lương vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ chưa chợp mắt kia, nói: “Tuấn Lương, tôi ra ngoài một chuyến, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi, ở đây rất an toàn, người nhà họ Dư không dám đến đây làm gì đâu”
Nghe thấy lời này.
Hà Tuấn Lương gật đầu
Nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Anh muốn đi đâu?” “Câu cá.
Lâm Bình cười.
Câu cá?
Hà Tuấn Lương có chút không hiểu.
Ngoài trời lúc này còn chưa sáng, đi câu cá gì chứ? Có điều, Hà Tuấn Lương cũng không hỏi thêm nữa.
Đối với Lâm Bình, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích. Vừa hỏi lúc nãy cũng là vì quan tâm. Cập nhật chương mới nhất t*ại TгцуenАРР.cом
Chứ không phải gặng hỏi gì.
Sau khi chào hỏi xong với Hà Tuấn Lương, Lâm Bình đi ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh ngoài phòng bệnh, không có người nào khác.
Nhưng trên chiếc ghế ở hai bên lối đi, lại có hai hắc y nhân ngồi đó.
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình bước ra.
Hai hắc y nhân kia lập tức đứng dậy. Lâm Bình vẫy vẫy tay.
Ý nói bọn họ cứ tiếp tục canh giữ ở đây. Sau đó thì nhanh bước rời đi.
Sau khi Lâm Bình rời đi, cái tên vệ sĩ kiêm tài xế lái xe chở Dư Bình Hải đến đây lúc trước kia lặng sẽ đi theo ra ngoài.
Nhanh chóng báo cáo toạ độ của Lâm Bình.
Sau khi Lâm Bình ra khỏi bệnh viện, trên miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Sau đó, chui vào giữa hai chiếc xe kia của Nguyễn Xuyên.
Cùng lúc đó, lại gọi một cuộc điện thoại đi.
Sau đó từ từ lái xe ra khỏi bệnh viện.
Không qua bao lâu, sau xe của Lâm Bình xuất hiện rất nhiều những chiếc xe không bật đèn, theo sau đuôi xe của Lâm Bình.
Đến cuối cùng.
Lâm Bình dừng xe lại tại một nơi hoang vắng.
Mấy người trong những chiếc xe kia cũng theo Lâm Bình.
Dư Uy Hải có hơi nhăn mặt. “Theo như những gì Lâm Bình đã làm ở Thành phố Vinh, có lẽ đây là một nhân vật rất lợi hại, chắc cũng không đến mức không phát hiện ra những chiếc xe này của chúng ta, sao lại không lo ngại gì thế này? Lại đặc biệt dừng xe tại một nơi hoang vắng như vậy?” “Có khi nào là anh ta dựa vào bản thân anh ta là cao nhân lớn gan? Cố ý dụ bọn mình ra đây, sau đó xử lý hết chúng ta không?” “Nói chuyện viển vông” “Nhanh qua đó, chặn anh ta lại, đề phòng anh ta lái xe chạy mất.”
Sau khi dứt lời.
Trước đó còn có một vài chiếc xe ở xa, nổ máy lên trong chớp mắt đã phóng nhanh đi.
Bệnh viện Dung Thành.
Trong căn phòng mà Dư Long Phi đang nằm. Dư Bình Hải đi qua đi lại liên tục.
Có chút sốt ruột chờ đợi tin tức.
Ông ta chưa từng có cảm nhận như ngày hôm nay, mỗi giây mỗi phút dường như trôi qua vô cùng chậm.
Chính vào lúc Dư Bình Hải cảm thấy bản thân như đợi qua một thế kỷ. Cuối cùng điện thoại ông ta cũng reo lên.
Người gọi đến: Dư Uy Hải!
Sau khi nhìn thấy, vẻ mặt Dư Bình Hải vô cùng vui mừng, lập tức nghe máy. “Uy Hải, thành công không?” Dư Bình Hải vô cùng kích động hỏi.
Tuy nhiên
Cùng lúc ông ta hỏi, sắc mặt Dư Bình Hải rất nhanh đã trở nên cứng đờ.
Bởi vì.
Ông ta nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền đến những tiếng còi báo động.