Chương 452: Quán bar
Giang Đô! Blueo! Từ này được dịch ra là đại dương xanh. Đây là tên một quán bar nổi tiếng ở Giang Đô. Lâm Thanh Sơn đi theo Niya suốt quãng đường, trước tiên Niya đến khách sạn bên cạnh check in phòng, sau đó mới đến quán bar này. "Thanh Sơn, chúng ta có nên sắp xếp người khắp nơi nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô ta không?" Diệp Thành hỏi. Lâm Thanh Sơn lắc đầu: "Các anh theo dõi không nổi cô ta đâu." Diệp Thànhđã không thể theo chân được, thì tất cả các thành viên tổ chức Ám Dạ ở Giang Độcũng đều không thể nào theo nổi. Niya suy cho cùng cũng là cường giả số một trong Bảng xếp hạng hắc ám, dù tuổi còn chưa quá lớn, nhưng tính về thiên phú, năng lực và khả năng thăng cấp, cô ta hoàn toàn có thể đánh bại Trần Mạng Hữu và Blake. Cho nên, một khi phải chọn ai đó để theo dõi từng hành động của cô ta, không có Chu Thanhở đây, vậy thì ứng cử viên duy nhất chỉ có thể là Lâm Thanh Sơn anh mà thôi. Anh là người duy nhất có thể đảm bảo rằng sẽ không bị Niya phát hiện. Diệp Thành gật đầu. Anh biết sức mình không đủ, nên yên lặng không nói gì thêm. Sau đó, Lâm Thanh Sơn ở trong xelại động tay lên mặt, không lâu sau, khuôn mặt Lâm Thanh Sơn đã thay đổi. Thoạt nhìn, ngoại hình đã có một sự khác biệt rất lớn so với ngoại hình ban đầu của Lâm Thanh Sơn. Đây là một thủ đoạn nhỏ để thay đổi dung mạo bằng nội lực. Để làm được điều này đòi hỏi một mức độ kiểm soát cực kỳ vững đối với nội lực và biểu cảm thực sự, và đây tuyệt đối không phải một kỹ năng mà bất cứ người tu luyện bình thường nào cũng có thể làm được. Sau khi động tay một hồi, Lâm Thanh Sơn lại lần nữa ngưng tụ hơi thở vốn như có như không là đặc trưng của chính mình, khiến bản thân chỉ toát ra một ít dao động nội lực, nếu không phải người mạnh hơn thì khó mà phát hiện ra anh cường giả Thần Cảnh. Cùng lắm bọn họ chỉ coi anh như một võ giả tu vi thấp, không đáng chú ý mà thôi. Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Lâm Thanh Sơn ra khỏi xe và đi vào Blueo. Bọn họ đi theo Niya một lúc, mà hiện tại ngoài trời đã sẩm tối. Cuộc sống về đêm trong quán bar chỉ mới bắt đầu. Sau khi bước vào Blueo, Lâm Thanh Sơnâm thầm cau mày khi nghe thấy loại âm nhạc chói tai và nhìn thấy những cơ thể uốn éo đầy mê hoặc trên sàn nhảy. Anh ấy chưa bao giờ thích không khí trong quán bar. Một số người đến để giải tỏa cảm xúc và xả stress, nhưng cũng có rất nhiều người trẻ tuổi đến đây chỉ đơn giản là để lãng phí thời gian và say xỉn. Lâm Thanh Sơnđành bỏ ngoài tại những tạp âm huyên náo đó, tìm một nơi cách Niya không xa và ngồi xuống. Anh gọi một chai rượu và tự rót vào ly, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Niya. Đối với cường giả, nếu ai đó cứ nhìn chằm chằm mình, nhất định họ có thể vô hình cảm nhận được điều đó, nếuở đâu đó bên ngoài, Lâm Thanh Sơn sẽ không làm như vậy, bởi rất dễ bị phát hiện. Nhưng ở nơi hỗn tạp như trong quán bar, thì không có vấn đề gì. Niya thực sự rất đẹp. Không chỉ Lâm Thanh Sơn, mà còn rất nhiều người đàn ông, cũng đang nhìn chằm chằm vào Niya với ánh mắt phát sáng. Thậm chí, thỉnh thoảng vẫn có người tiến tới ngỏ ý với Niya nhưng tất cả đều bị từ chối. Cuối cùng, Niya đã thực sự làm điều mà Lâm Thanh Sơn mong đợi. Niya thậm chí còn tự ý cầm lấy ly rượu của mình và đi về phía Lâm ThanhSơn, khiến nhiều người đàn ông xung quanh cảm thấy ghen tức, chán ghét có lẽ còn có cả căm hận Lâm Thanh Sơn. "Anh chàng đẹp trai, anh có hứng thú muốn mời tôi cùng uống một ly rượu không?" (Dùng tiếng Anh) Niya bước đến chỗ Lâm Thanh Sơn, với nụ cười quyến trên môi, hỏi. "Rất hân hạnh!" Lâm Thanh Sơn cũng trả lời bằng tiếng Anh. Mặc dù anh không biết tại sao Niya lại chọn đến bên cạnh mình, nhưng Lâm Thanh Sơn vẫn làm một động tác tay tỏ ý mời và ra hiệu cho Niya ngồi xuống. "Tôi không ngờ tiếng Anh của anh lại tốt như vậy." (Dùng tiếng Anh) Niya ngồi xuống, những nhìn Lâm Thanh Sơn với vẻ rất ngạc nhiên. “Tất nhiên, tôi thích nói tiếng Việt hơn, và tôi càng thích những người nước ngoài sẽ nhập gia tùy tục” Lâm Thanh Sơn cười. "Vậy anh nghĩ tiếng Việt tôi nói có chuẩn không?" Nghe đến đây, Niya đột nhiên không nói tiếng Anh nữa, nhưng lại nói tiếng Việt, giọng cô hơi ngọng nghịu, ngữ điệu còn chưa tốt. Vừa nói, cô vừa nhìn Lâm Thanh Sơn, trên mặt đều là ý cười. Trong mắt cô lộ ra chút ánh sáng và thần thái có gì đó rất khác biệt. "Có lẽ là tốt hơn rất nhiều so với tuyệt đại đa số người dân quốc gia của cô nói tiếng Việt đó." Lâm Thanh Sơn cười đáp lại. Sau đó, chủ đề của cuộc trò chuyện đột ngột chuyển sang một hướng khác: "Tôi rất hiếu kỳ, lúc nãy có nhiều soái ca đến bắt chuyện với cô như vậy, tại sao đến một người cô cũng không đáp lời, mà lại đến chỗ tôi? Cô có biết cô đã mang đến cho tôi bao nhiêu ánh mắt hận thù rồi không? Cô nhìn đi, ánh mắt của những anh em khắp trong bar này nhìn tôi có khác gì nhìn kẻ thù sống chết không, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang muốn chém tôi ra làm mấy mảnh rồi..." Lâm Thanh Sơn cười nói. “Anh thực sự muốn biết sao?” Niya đột nhiên tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người Lâm Thanh Sơn mơ hồi gần như không tồn tại. Lâm Thanh Sơn gật đầu: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng tôi vẫn muốn làm quỷbiết rõ tại sao mình chết." Nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Sơn, Niya có chút phản ứng lại, giống như cô đã hiểu lời Lâm Thanh Sơn nói là có ý gì. Sau đó, Niya nở một nụ cười rất quyến rũ trên khuôn mặt, cô ghésát vào tại Lâm Thanh Sơn mà nói: “Bởi vì tôi đã thấy rằng anh nhìn chằm chằm vào tôi, và trong số tất cả những người đàn ông có thể khiến tôi cần nhắc, cơ thể của anh là tốt nhất, còn những người khác đã đến bắt chuyện với tôi trước đó, ước chừng đều thức trắng quanh năm, nhậu nhẹt, hút chích ... Tóm lại là thân thể không tốt, tôi không thích..." "Tôi nghĩ chỉ có anh, mới có thể thỏa mãn tôi.." Vừa nói, Niya vừa vươn ngón tay trắng nõn ra và vuốt ve má của Lâm Thanh Sơn, đồng thời, cô liếm môi và nhìn Lâm Thanh Sơn bằng ánh mắt phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị. Nghe Niya nói vậy, Lâm Thanh Sơn cũng không mấy ngạc nhiên. Những người đi bar xung quanh đây hầu hết là những người không mấy khỏe mạnh, thậm chí còn không làm được. Về thể lực mà nói, không có người đàn ông nào trong quán bar này có thể so sánh với anh, kể cả là nếu nhìn trên phạm vi toàn quốc hay thế giới, thể lực có thể sánh ngang với anh, chỉ có thể tính bằng con số vô cùng ít ỏi. "Mắt nhìn người của cô rất tốt." Lâm Thanh Sơn cười cười mà nói. Đồng thời ưỡn thẳng ngực ngụ ý rằng thân thể mình rất ổn. Nhưng trong lòng anh đang cố ước đoán xem, chính xác thì Niya cố ý chạy tới quán bar này để làm cái gì? Hơn nữa, bây giờ Niya đang ở rất gần anh, khiến Lâm Thanh Sơn cũng cảm thấy được trên người Niya có gì đó không bình thường. Một loại khí tức không giống như cô vốn có, mà mang chút âm u lạnh lẽo.