Chương 466 Tình huống ngoài ý muốn
Và cũng cùng lúc này.
Đền Thánh Linh ở miền nam châu Âu, miền đất Ancient Totem của miền Bắc châu Phi, Tổ chức các vị thần trên Thiên đường của Ấn Độ, đế quốc Anh...
Tất cả các lực lượng, tất cả từ các thần cảnh cường giả xuất thế, đi đến sa mạc Ukata
Đương nhiên.
Hầu hết họ là những người quyền lực từ khắp nơi trên thế giới đã cùng nhau đến sa mạc Ukata.
Gió nổi bão táp.
Hùng mạnh. Có thể nói đây là cuộc quy tụ hùng hậu nhất trong một trăm năm trở lại đây.
Sau khi đi sâu vào sa mạc Ukata, điện thoại bị mất tín hiệu, Lâm Bình không biết được thông tin từ thế giới bên ngoài. May mắn thay, Lâm Bình và nhóm bốn người của anh, những người yếu nhất cấp bậc cũng là những tông sư hóa cảnh.
Đang đi bộ trực tiếp trong sa mạc.
Ba ngày sau.
Bốn người Lâm Bình đã đến ranh giới được chỗ Tô Long đánh dấu trên bản đồ Sa mạc Ukata. Như Tô Long đã nói, thời điểm này là thời điểm nguy hiểm nhất ở sa mạc Ukata. Bốn người Lâm Bình gặp vài trận bão cát trên sa mạc, thậm chí còn gặp phải lốc xoáy sa mạc, nhưng may mắn thay, Lâm Bình và những người khác không lo lắng về điều này.
Sau khi đến nơi cần đến, Lâm Bình và những người khác phát hiện sa mạc chung quanh chỉ là nắng thiêu đốt, bức xạ nhiệt nặng nề! Ở đâu cũng có cát lún, nếu ai đó bị mắc kẹt thì hiển nhiên họ sẽ bị cát lún nuốt chửng. Nhưng Lâm Bình và những người khác có thể đi trên không, và nó không ảnh hưởng đến họ. "Chúng ta hãy chia nhau ra tìm xem
Lâm Bìnhnói.
Sau đó Lâm Bình, Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lục Cửu Dương bắt đầu phân chia và tìm kiếm theo nhiều hướng.
Một giờ sau.
Lâm Bình và bốn người gặp nhau một lần nữa. "Không phát hiện được gì cả." "Tôi cũng không phát hiện được gì." "Không có."
Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lục Cửu Dương lắc đầu. Lâm Bình cũng lắc đầu. "Thanh Sơn, chúng ta không phải là đã đoán sai đấy chứ, sinh mệnh thần tuyển không phải ở bãi cát bồi này?"
Chu Long nhìn Lâm Bình và hỏi.
Lâm Bình liền rơi vào tràm tư suy nghĩ một chút. "Lúc trước chúng ta đều đi cùng một đường đến, và cũng đã tìm kiếm rất nhiều nơi trên đường đi, nhưng không tìm thấy gì cả. Nếu thực sự có sinh mệnh thần tuyền ở sa mạc Ukata, có lẽ nó sẽ nằm ở vùng đất cát bồi này"
Sau đó, Lâm Bình nói.
Mặc dù Chu Thanh và những người khác đang chuyển đổi cảnh giới, tầm nhìn vượt xa người thường, nhưng họ không có sức mạnh tâm linh. Mà tinh thần lực của Lâm Bình hiện tại nhất định không yếu ở thần giới, chỉ là trong quá trình tìm kiếm hết thảy lúc trước, linh lực của Lâm Bình cũng đã phát ra hết thảy. Anh thấy rằng có điều gì đó kỳ lạ dưới vùng đất cát bồi này. "Có lẽ, dưới sa mạc này, có một thế giới khác." Lâm Bình lại nói. "Thế giới khác?"
Lúc này Lục Cửu Dương đã cởi bỏ mặt nạ, lộ ra thần sắc, kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Chu Thanh cũng hơi bối rối.
Mà Chu Thanh sau một khắc nghi hoặc, đôi mắt đẹp của cô đột nhiên mở to ra. "Ý của cậu là, dưới sa mạc này, chẳng lẽ còn tồn tại một cấm địa suối vàng khác?" “Đúng vậy. Lâm Bình gật đầu. “Mặc dù ở đây có rất nhiều cát lún, chìm trong bóng tối, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cũng có rất nhiều cát, thực chất là đang bốc lên. Tôi đoán đó có thể là vùng đất cát bồi này lộ ra dưới sa mạc trong một khoảng thời gian nhất định. Đây là mới là khiến cho vài tên thủ hạ của Lý Nam gặp phải, nhưng khi quay lại tìm kiếm nó sau đó, sinh mệnh thần tuyền đã bị cát lún bao phủ một lần nữa và chìm dưới sa mạc, nên cho dù có tìm kiếm như thế nào cũng không thể tìm ra được. "
Nếu không phải Lâm Bình đi vào sâu trong cấm địa suối vàng và gặp phải xác chết thì Lâm Bình sẽ không nghĩ tới điều này. "Vì vậy, có một nơi giống như cái sa mạc này tồn tại, và nó ở bên trong, có một sinh mệnh hoàng tuyền?" Chu Thanh cũng biết cấm địa suối vàng, lúc này có sự phản ứng lại. “Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của tôi” Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Lâm Bình gật đầu. “Nhưng khả năng là thật của nó lại rất cao”. "Tóm lại là cứ thử xem sao rồi sẽ biết ngay.
Lâm Bình lại cười.
Sau đó anh đấm vào không khí, những cú đấm dâng trào lực. Sau đó một nơi trong cát lún bên dưới chúng đột nhiên bất ngờ phát nổ. "Bộ xương?" Sau khi cát lún phát nổ, mắt của Chu Thanh, Hứa Tình Nhi và Lục Cửu Dương đột nhiên mở to. Bọn họ thực sự nhìn thấy một số bộ xương.
Mắt của Lâm Bình cũng hơi nheo lại. “Đi, xuống dưới”
Lâm Bình nói.
Sau đó, chỉ với một chiêu thức, anh biến mất khỏi không trung và đáp xuống khu vực sa mạc chỗ bãi phát nổ vừa rồi.
Chu Tình và cả ba người cũng làm theo.
Tuy nhiên, mặc dù Lâm Bình đã cho nổ tung sa mạc bằng một cú đấm, nhưng Lâm Bình lại lo lắng rằng có thứ gì đó cản bên dưới và để lại rất nhiều lực nên chỉ cho nổ một cái hố sâu khoảng hai mét.
Trong cái hố lúc này có một bộ xương bị gãy nửa người.
Tuy nhiên, bọn người Lâm Bình đi xuống bên cạnh hố cát, sa mạc dưới chân họ đang lộn nhào. Một móng vuốt bằng xương trắng dày đặc đột nhiên vươn ra từ sa mạc và tóm lấy mắt cá chân của Lâm Bình.
Nước da của lâm Bình có chút thay đổi. Trước khi móng vuốt xương chạm vào mắt cá chân của Lâm Bình thì anh đã dùng thực lực của mình để đánh gãy móng vuốt bộ xương.
Tuy nhiên.
Trong khi Lâm Bình run rẩy sởn gai ốc thì Chu Thanh, Hứa Tình Nhi và Lục Cửu Dương cũng đều gặp phải tình huống tương tự như anh.