Chương 476: Giao chiến.
Đối mặt với tiếng kêu rên oai oái của hắn. “Câm miệng”
Takemono Yamahiro khịt mũi hừ lạnh một tiếng, chỉ tùy tiện ra tay một cái, đã có thể kết liễu xong được sinh mệnh của hắn rồi.
Còn về phía phi vực của vị hỏa cảnh cường giả kia, lập tức muốn tới sinh mệnh thần tuyền phía trước.
Nhưng mà, trước mắt hắn cũng đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Hình ảnh của một người gầy yếu cao lớn bỗng xuất hiện ngay trước mặt của hắn. Hắn giật mình một cách kinh hãi. “Ngươi... ngươi là Lâm Thanh Sơn..”
Nhưng mà.
Ngay lúc hắn còn chưa kịp nói xong lời kia, Lâm Bình đã nhẹ nhàng phất tay đánh một đòn, lập tức đánh hẳn bay xa bên ngoài.
Chỉ là Lâm Bình vẫn chưa thật sự đoạt đi tính mạng của hắn.
Mà ngay lúc đó, bảy vị thần cảnh vừa tiến vào nơi đây cũng đều đã nhìn thấy được sinh mệnh thần cảnh.
Cho dù bọn họ đều là thần cảnh, nhưng mà ở trong mắt mỗi người cũng đều đã hiện lên một sự cuồng nhiệt điên cuồng. “Ba hỏa cảnh của Việt Nam mà cũng dám tranh dành sinh mệnh thần tuyền, đúng là đang tự tìm đường chết mà”
Takemono Yamahiro lúc này khịt mũi hừ lạnh một tiếng.
Hắn chỉ tay bắn ra ba viên đạn, lần lượt hướng tới từng phía của Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lữ Trùng Dương, bắn cho mỗi người một lượt kiếm khí, định ám hại để tước đi sinh mệnh thần tuyền trong cơ thể bọn họ.
Kiếm khí bay ngang không trung, mang theo một âm thanh thê lương kéo dài.
Đối diện với một đòn của thần cảnh. Ba người Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lữ Trừng Dương cho dù biết có Lâm Bình ở đây, nhưng vẫn là không thể nhịn được mà cả khuôn mặt đều biến sắc.
Những thần cảnh khác, cũng tạm thời kiềm chế lại sự kích động trong lòng.
Nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Đương nhiên, bọn họ đều không hề chú ý đến sinh mệnh thần tuyền ở trong cơ thể ba người Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lữ Trừng Dương, mà ánh mắt lại hướng về phía của Lâm Bình.
Bọn họ muốn biết, rằng vị chiến thần của Việt Nam từng dùng Hỏa cảnh đánh bại cả thần cảnh này sẽ giải quyết như thế nào?
Chỉ là lời đồn vô căn cứ hay là sự thật?
Có tiếp một đòn này của Takemono Yamahiro hay không?
Với cách xử lí lần này, có thể tìm ra được xem nên đối xử với phía Việt Nam bằng thái độ như thế nào được. “Cút!” Ngay sau khi Takemono Yamahiro ra tay, Lâm Bình lúc này mới lạnh giọng quát lớn một tiếng.
Một ngón tay dơ lên.
Một luồng khí có sức mạnh mạnh mẽ bắn ra từ tay anh, tựa như những viên đạn không khí có sức mạnh ngang với đạn bắn tỉa. “Phốc! Phốc! Phốc!
Liên tục ba tiếng vang lên.
Lâm Bình bắn ra ba lượt đạn khí, đã lần lượt đánh bại được ba lượt kiếm khí của Takemono Yamahiro.
Thấy thế.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều có một sự thay đổi nhẹ.
Mặc dù mấy đòn tấn công bằng kiếm khí vừa rồi của Takemono Yamahiro cũng không tính là quá cao cấp hay cao siêu gì, nhưng mà đối với một Hỏa cảnh mà nói, thì những đòn đó đã có thể đoạt mạng rồi.
Vậy mà Lâm Bình chỉ dùng vài cái búng tay đã có thể bổ đôi cả ba đòn tấn công bằng kiếm khí của Takemono Yamahiro.
Như thế này thì đã chứng minh được điều gì?
Chứng minh được rằng, chận chiến của Lâm Bình và Trần Mạng Hữu ở ngoài đảo Hải Nam kia là có thật, Lâm Bình đã chiến thắng thật, không phải chỉ là lời đồn vô căn
VÔ cứ. Lúc ở bên ngoài kia còn nói lời bông đùa châm chọc Lâm Thanh Sơn, cho rằng trận chiến giữa Lâm Thanh Sơn và Trần Mạng Hữu, việc Lâm Thanh Sơn sử dụng hóa cảnh để đánh thắng thần cảnh của Trần Mạng Hữu chỉ là do Việt Nam thổi phồng thông tin lên để thị uy với thế giới mà thôi. Nhưng hiện tại sắc mặt của bốn người: thần thiên đường Ấn độ Shah Rukh Khan, Congreve của Thánh Linh điện phủ Nam Âu, Tổ địa vật tổ của vùng đất Bắc Phi Plaka, Ross Anderson của Đế quốc Anh đều đã trở nên vô cùng khó coi. “Thần cảnh!” Trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều đã đưa ra một lời phán đoán như vậy. Lâm Thanh Sơn là Thần Cảnh.
Sắc mặt của cả bảy vị cường giả thần cảnh đều lập tức trở nên trầm trọng. Nhưng mà đồng thời, cũng coi như là đã thở phào nhẹ nhõm đi.
Việt Nam có hai vị thần cảnh, chuyện này so với việc lấy Hỏa cảnh để đánh bại thần cảnh có lẽ vẫn còn nhẹ nhàng dễ chấp nhận hơn. ít nhất thì là thần cảnh thắng thần cảnh, chuyện này còn ở trong phạm vi hợp lí, có thể tin được.
Nhưng mà.
Nghĩ đến chuyện này.
Sắc mặt của mọi người lại càng trở nên khó coi hơn nữa.
Lâm Thanh Sơn đang đứng ở trước mắt bọn họ. Mới có bao nhiêu tuổi?
Lớn nhất cũng chẳng thể hơn 30 tuổi.
Thậm chí còn chưa đến 30 tuổi cơ.
Vậy mà đã đạt được đến thần cảnh rồi?
Mà ngay trong lúc mọi người mặt còn đang biến sắc. Thì Lâm Bình đã ra tay rồi. Chính là cái người ta hay gọi là Đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.
Takemono Yamahiro đã không khách khí, dám ra tay với người của Lâm Bình ngay trước mặt anh, vậy thì làm sao mà Lâm Bình có thể bỏ qua được đây.
Lúc này.
Cơ thể Lâm Bình vừa động một cái. Thân thể di chuyển với tốc độ âm thanh.
Nhanh như tia chớp, chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ngay trước mặt của Takemono Yamahiro. Sau đó đánh xuống một đòn vô cùng mạnh. Nhớ đọc t*ruyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Ầm một phát, đánh thẳng vào ngực của Takemono Yamahiro.
Hơn nữa lần này.
Lâm Bình cũng hoàn toàn không có nương tay hay do cao đánh khế gì cả.
Bởi vì anh biết, đối diện với bảy vị thần cảnh này, bắt buộc phải sử dụng lực vô cùng mạnh mới có thể làm cho bọn họ kinh sợ được.
Nếu không, bốn người Lâm Bình, Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lữ Trùng Dương là những người đầu tiên vào được trong này, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng cho bọn họ công kích, sẽ là cái đích của cả trăm mũi tên.
Chỉ có thể dùng năng lực mạnh nhất của bản thân, khiến cho đám thần cảnh này kiêng kị mới có thể khiến bọn họ từ nay về sau không dám ra tay với anh và mấy người bọn Hứa Tình Nhi nữa.
Lâm Bình vừa mới đấm một đấm xuống, lập tức thu hút toàn bộ khí lực xung quanh, hình thành một cái lốc xoáy thật lớn.
Kết hợp chúng lại với nhau, hướng thẳng về phía Takemono Yamahiro.
Đối mặt với một đòn của Lâm Bình, khuôn mặt của Takemono Yamahiro không khỏi giật mình thảng thốt. Hắn ta có thể cảm nhận được một đòn này của Lâm Bình.
Không hề thua gì một đòn mà hắn dồn toàn lực vào cả. Lâm Thanh Sơn vẫn còn trẻ tuổi, cho dù là Thần cảnh, chẳng có lẽ nào lại có thể mạnh đến mức như vậy được?
Nhưng mà.
Takemono Yamahiro thật sự không kịp có thêm thời gian để suy nghĩ. “Ngược lại tôi muốn xem cậu có có thể có bao nhiêu năng lực” Takemono Yamahiro hét rống lên một tiếng.
Tay cầm kiếm không hề nhúc nhích, nhưng tay kia lại hóa thành một chưởng ấn trong lòng bàn tay, rồi đột nhiên đẩy ra theo phương ngang, cùng với nắm đấm của Lâm Bình chưởng một cái.
Âm!
Nhất thời.
Một tiếng vang nặng nề giữ dội đột nhiên vang lên. Một cố không khí vô hình rung động, trong nháy mắt như bùng nổ.
Những vị thần cảnh khác thì còn ổn, cương khí bảo vệ bản thân có thể triệt tiêu và dung hòa lẫn nhau với khí nổ lần này.
Nhưng mà những Hỏa cảnh khác.
Khuôn mặt đều là trở nên biến sắc.
Không muốn sống lui về hướng phía sau mà đi.
Dùng hết mọi khả năng mà kéo dãn khoảng cách giữa bản thân và mấy vị thần cảnh đó.
Sợ bọn họ không nói một lời nào mà khai chiến, từ đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới bản thân mình.
Nhưng mà cũng đồng thời khi ấy, chư vị hỏa cảnh cũng đều đặc biệt mong, mong rằng nếu những thần cảnh này thật sự khai chiến thì tốt nhất là từng người từng người đều bị trọng thương.
Nếu vậy thì cơ hội của bọn họ thực sự đến rồi.