Chương 529: Sạc pin di động!
Chỉ có vị đội trưởng dẫn đầu kia hơi rụt con ngươi lại, nhưng nói chung còn tính là bình tĩnh. “Ngừng bắn!” Hắn ta lập tức ra lệnh cho thành viên của mình dừng tay lại.
Những tên lính đánh thuê khác nhanh chóng thu hồi vũ khí, ai nấy đều có chút hoảng sợ nhìn ba người Lâm Bình.
Rốt cuộc, súng AK chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của bọn họ, thế mà nó căn bản là không có tác dụng với ba con người kia, cái này bảo bọn họ còn đánh đấm như thế nào nữa?
Tuy là nhóm lính đánh thuê này có phần phách lối, kiêu ngạo, tham lam, thậm chí không sợ chết, nhưng khi đối mặt với loại sức mạnh không phải của con người này thì trong lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi. "Các vị đại nhân tôn kính hẳn là Tông Sư như thần long trên bầu trời phải không? Mong các ngài tha thứ cho ánh mắt vụng về của chúng tôi, nếu có gì mạo phạm thì xin các vị đại nhân bỏ qua cho
Tên đội trưởng thấy ba người Lâm Bình đều có gương mặt phương Đông, hắn ta nhanh chóng tiến lên mấy bước cúi đầu xin lỗi, thái độ cực kỳ cung kính.
Rốt cuộc thì đứng yên cản đạn cực kỳ giống như là năng lực của các Tông Sư và người siêu phàm trong truyền thuyết.
Nhưng mà hắn không biết một điều, Tông Sư đúng là có thể đứng yên cản đạn nhưng mà không phải là ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là đỡ mấy chục viên đạn cùng một lúc, cho dù là có hộ thể cương khí trước người thì cũng chưa chắc đã làm được.
Lâm Bình cũng không giải thích chuyện này, anh nhìn tên đội trưởng trung niên kia rồi lặp lại câu hỏi: “Các người tới đây để làm cái gì? Còn nữa, hình như Sa mạc Ukata đã bị đạn đạo oanh kích, ông có biết chuyện gì đã xảy ra không?".
Thấy ba người không có phủ nhận, hơn nữa dưới tình huống tay không tấc sắt đối mặt một nhóm hơn hai mươi người lính đánh thuê mà bọn họ lại không hề có chút khẩn trương hay lo lắng gì, cái này khiến cho tên đội trưởng trung niên càng khẳng định suy nghĩ của mình, vị thanh niên có gương mặt phương Đông trước mắt hắn tuyệt đối là Tông Sư trong truyền thuyết. "Báo cáo Tông Sư đại nhân, nửa năm trước Sa mạc Ukata đã bị tên lửa xuyên lục địa của Hoa Kỳ oanh tạc, có điều mọi người cũng không rõ tại sao Hoa Kỳ lại phải oanh tạc nơi hoang tàn vắng vẻ này. " “Chúng tôi tới sa mạc..... Tên đội trưởng dừng một chút sau đó quyết định nói sự thật, dù sao thì chuyện này cũng không tính là cơ mật: “Chúng tôi tới đây là để chấp hành nhiệm vụ của lão đại, tiến vào Sa mạc Ukata để sưu tầm Sinh Mệnh Thần Tuyền.
Sinh Mệnh Thần Tuyền?
Bây giờ còn có người tiến vào sa mạc tìm kiếm Sinh Mệnh Thần Tuyền sao?
Sau đó Lâm Bình lại hỏi thêm vài vấn đề nữa, có điều tên đội trưởng trung niên kia đa số đều chỉ mịt mờ lắc đầu nói không biết, Lâm Bình đành phải từ bỏ. Cuối cùng anh hỏi thêm một câu, “Ông biết chỗ nào có sạc điện thoại di động không?"
Đã trôi qua hơn nửa năm, di động của Lâm Bình đã sớm hết pin tắt máy, anh cần thiết tìm được chỗ sạc pin, như vậy thì mới có thể liên lạc trong nước. "Dạ bẩm đại nhân, ở thị trấn Vũ Đại có nguồn điện có thể sạc pin!” Đối phương trả lời. “Các người là lính đánh thuê à? Lão đại là ai?” Lâm
Bình lại hỏi lần nữa. Lúc này thì tên đội trưởng trung niên kia có chút do dự, hắn không biết vị Tông Sư cường đại này hỏi như vậy là muốn làm gì.
Nhưng mà khi hắn bắt gặp ánh mắt Lâm Bình nhìn châm chằm mình, một cảm giác ớn lạnh đột nhiên chạy dọc từ đầu đến chân hắn.
Tên đội trưởng trung niên kia cũng không dám chần chờ nữa, hắn chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân, chỉ cần muốn biết thì sẽ có thể dễ dàng tìm hiểu được bọn họ thuộc đội lính đánh thuê nào, lão đại là ai.
Vì thế hẳn nhanh chóng trả lời: “Dạ bẩm Tông Sư đại nhân, chúng tôi là lính đánh thuê Huyết Lang, lão đại là
Sâm Giải" “Được rồi. “ Lâm Bình gật đầu rồi nhảy vọt lên không trung cùng với Bắc Hà và Lý Nhã, ba người hóa thành ba vật cầu vòng bay về nơi xa, sau đó biến mất trong tầm mắt của nhóm lính đánh thuê,
Mọi người đều cực kỳ khiếp sợ khi thấy cảnh tượng như vậy, sau lưng ai nấy đều đổ mồ hội lạnh ròng rồng.
Bởi vì mấy phút trước đó bọn họ còn không biết gì, một đám cả gan giơ súng chĩa về phía các cường giả có sức mạnh không tưởng, hệt như siêu nhân mặc quần tam giác ở ngoài này.
Lúc này trong lòng mọi người đều nảy sinh một loại cảm giác sống sót sau tai nạn! “Hôm nay chúng ta không có gặp ai cả, mọi người nghe rõ chưa?" Tên đội trưởng trung niên kia lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình giữ kín chuyện này. Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team *nha !!!
Tuy rằng những gì hẳn nói cho Lâm Bình cũng không tính là chuyện cơ mật, nhưng mà nếu như bị lão đại biết được, đến lúc đó ngài ấy cũng sẽ không quan tâm xem mày nói có phải là cơ mật hay không, cũng sẽ không thèm để ý tới việc khi một người bình thường đối mặt Tông Sư thì căn bản là không dám nói không.
Lão đại chỉ xem kết quả.
Nếu như chuyện này tới tai lão đại Sâm Già, như vậy thì hắn xong đời rồi.
Cũng may mà mọi người ở đây đều là thuộc hạ tâm phúc của hắn. "Đã rõ!” Mọi người gật đầu, trả lời đồng thanh. Bên ngoài Sa mạc Ukata.
Thị trấn Vũ Đại
Lính đánh thuê Huyết Lang đã ở tại thị trấn Vũ Đại này gần nửa tháng.
Bọn họ ngang nhiên chiếm cứ quán bar duy nhất của thị trấn Vũ Đại, coi nơi đó như là đại bản doanh của mình. Khách sạn bên cạnh và các ngôi nhà dân chung quanh cũng đều bị lính đánh thuê Huyết Lang chiếm dụng thành nơi dừng chân.
Bởi vậy sau khi bước vào thị trấn Vũ Đại thì Lâm Bình đã tìm được vị trí của lính đánh thuê Huyết Lang một cách dễ dàng.
Lâm Bình dự định đi sạc pin trước, trong lúc chờ đợi pin đầy thì anh sẽ đi tìm Sâm Già "Tâm sự" một phen, sau đó hỏi thăm những chuyện đã xảy ra hơn nửa năm qua.
Khi Lâm Bình dẫn Bắc Hà và Lý Nhã đi vào quán bar thì đã bị hai tên đàn ông cao lớn cầm súng trong tay cản ở ngay cửa ra vào.
Hai người này đánh giá ba người Lâm Bình từ trên xuống dưới, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Nhã, ánh mắt của bọn hắn tức khắc sáng rực. “Các người là ai? Tới nơi này làm gì?"
Nhưng mà cho dù nhìn thấy Lý Nhã có dung mạo và khí chất tuyệt hảo thì hai tên lính đánh thuê này cũng không có lập tức bị sắc đẹp làm mờ mắt, trái lại thì cả hai càng cảnh giác nhìn về phía ba người Lâm Bình.
Bởi vì hai người bọn họ nhớ rõ mình chưa từng nhìn thấy mấy người này trong thị trấn Vũ Đại bao giờ, như vậy đã nói rõ ba người này không phải là dân bản địa! “Tới quán bar thì đương nhiên là..... Lâm Bình nhìn bọn họ rồi cười nói: "Sạc pin điện thoại!"