“Cũng......Cũng xem như là vậy...... " “Lúc đầu thì vẫn còn có người hoài nghi, nhưng mà đã hơn nửa năm trôi qua mà vẫn không ai có tin tức gì về ngài cũng như hai vị Hứa Tình Nhi và Chu Thanh.... Cho nên...... Cho nên là.....
Sâm Già ấp a ấp úng như gà mắc tóc. “Cho nên mọi người càng tin chắc rằng chúng tôi đã chết đúng không?” Lâm Bình cười nói. “Đúng vậy...... Sâm Già nhanh chóng gật đầu.
Có điều sau đó Sâm Già như là nhớ ra cái gì, hắn lại vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng...... Đại nhân ngài vẫn còn sống rất khỏe mạnh...... Hai vị đại nhân Hứa Tình Nhi và Chu Thanh nhất định cũng là như vậy.... “Mượn cát ngôn của ông!” Lâm Bình vỗ vai của Sâm Già: “Nể tình ông cho tôi mượn đồ sạc, nếu như sau này ông thật sự may mắn nhặt được Sinh Mệnh Thần Tuyền mà Hứa Tình Nhi và Chu Thanh đánh rơi thì tôi sẽ làm chủ, Việt Nam sẽ không tới đòi về. "
Dứt lời, Lâm Bình gỡ đồ sạc, cầm di động lên rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bắc Hà và Lý Nhã lập tức theo sát phía sau. Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của Lâm Bình nữa thì nhiệt độ ở quán bar mới trở lại bình thường.
Mà Sâm Già thì tức khắc ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, giống như là cuộc đối thoại trước đó đã cướp hết tất cả sức lực của hắn.
Bên ngoài quán bar, Lâm Bình đang dõi mắt nhìn về phía tây bắc Sa mạc Ukata.
Theo như lời của Sâm Già thì ở phía tây bắc Sa mạc Ukata có một tòa căn cứ, đó là tòa căn cứ được thành lập bởi các đại quốc đương thời trên Địa Cầu, bao gồm cả Việt Nam.
Mỗi quốc gia đều sẽ phái một vị cường giả đến đóng giữ ở đó, trong đó cũng có Tông Sư Hóa Cảnh từ Đà Nẵng.
Có điều Lâm Bình chỉ là liếc nhìn phía Tây Bắc một cái rồi thu hồi ánh mắt lại.
Việt Nam, Đà Nẵng.
Phòng họp.
Ông Ngụy đang ngồi trên ghế lãnh đạo, nghe những người bên dưới hội báo công việc.
Sau khi hồi phục và xử lý công vụ xong, lúc này ông Ngụy mới đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi ở bên tay phải rồi nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nếu không có ai phát hiện được thi thể của hai con bé Hứa Tình Nhi và Chu Thanh trong Sa mạc Ukata, vậy thì hai đứa nó đã đi đâu? Đến bây giờ mà mọi người vẫn không thể điều tra ra được một chút tin tức gì sao?"
Trong giọng nói của ông Ngụy đè nén sự tức giận cùng cực.
Không có tin tức của Lâm Bình là bởi vì ngay cả không gian thần bí dưới lòng đất Sa mạc Ukata cũng đã biến mất, cho nên bọn họ không có cách nào tìm được Lâm Bình.
Nhưng Hứa Tình Nhi và Chu Thanh thì lại ở bên ngoài.
Mặc dù Sa mạc Ukata bị Hoa Kỳ oanh tạc, một ít cao thủ Hóa Cảnh bị nổ chết ở trong đó, nhưng mà cho dù là nổ chết, thi thể dập nát thì ít nhiều gì cũng để lại một chút dấu vết.
Nhưng mà chỉ có Hứa Tình Nhi và Chu Thanh là trường hợp ngoại lệ, ngoại trừ tìm được mấy lọ Sinh Mệnh Thần Tuyền mà hai người đánh rơi thì không còn ai phát hiện được gì nữa.
Ông cũng không tin, Hứa Tình Nhi và Chu Thanh lại đột dưng biến mất không để lại chút dấu vết gì như vậy! “Đã qua hơn nửa năm, ngoại trừ đi vào do thám trong
Sa mạc Ukata thì chúng tôi cũng đã cho rất nhiều người tìm kiếm ở các khu vực xung quanh, đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì quá lớn. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hoa Kỳ, phát hiện bọn họ cũng đang âm thầm tìm kiếm hai người hiệu trưởng Hứa, nhưng mà bọn họ cũng vẫn không tìm được chút manh mối nào."
Người đàn ông trung niên ngồi bên tay phải ông Ngụy lên tiếng, trong lòng căng thẳng vô cùng: “Tôi còn có một suy nghĩ, có thể trước khi Hoa Kỳ oanh tạc Sa mạc Ukata thì hai cô ấy đã đi vào không gian thần bí chăng?"
Loại tình huống này cũng đã từng được lấy ra để thảo luận.
Nhưng mà chứng cứ xác thực đã cho thấy, để có thể tiến vào không gian thần bí thì nhóm Thần Cảnh đã phải liên hợp với nhau để xé rách màng chắn năng lượng bảo vệ.
Tuy rằng hai người Hứa Tình Nhi và Chu Thanh rất mạnh, nhưng rốt cuộc thì bọn họ còn chưa phải là Thần
Cảnh. Cho nên trường hợp này đã bị mọi người phủ quyết. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Nghe được câu nói này, ông Ngụy hít sâu một hơi rồi nhằm hai mắt lại.
Có lẽ...... Nếu thật sự là như thế thì cũng khá tốt.....
Ít nhất thì bọn họ còn có một tia hy vọng!
Như vậy thì chỉ cần chờ đến khi không gian thần bí kia xuất hiện lần nữa, không chỉ Hứa Tình và Nhi Chu Thanh, ngay cả tên nhóc Lâm Bình kia cũng sẽ xuất hiện ở trước mặt ông!
Đối với ông Ngụy mà nói, Hứa Tình Nhi, Chu Thanh và Lâm Bình không những là nhân tài của Việt Nam, gánh vác tương lai của đất nước, ở trong lòng ông thì bọn họ đều giống như là con cháu của mình.
Mà vào ngay lúc này, cửa chính phòng họp bỗng nhiên bị gõ vang.
Ông Ngụy nhíu mày, ông từng ra quy định khi mình đang mở họp thì không cho phép ai tới quấy rầy, trừ phi là trường hợp đặc biệt khẩn cấp.
Một khi bị quấy rầy, vậy chứng minh đó không phải là việc nhỏ! “Tiến vào đi!” ông Ngụy nói một câu, đồng thời ấn một cái nút ở trước người xuống.
Tiếp đó, cửa chính phòng họp từ từ mở ra.
Ông Ngụy nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở trước cửa, trên mặt lộ ra vẻ kích động cực kỳ. Người này không phải ai xa lạ, đó là một trong những bí thư trong văn phòng của ông. “Như thế nào?” ông Ngụy trầm giọng hỏi. “Bảo cáo, Lâm...... Lâm soái vừa gọi điện tới...... Bí thư kích động nói.
Bởi vì quá mức kích động cho nên giọng nói của hắn ta cũng không được trôi chảy như thường ngày.
Đối với nghề nghiệp như bí thư, khi đang tiến hành hội báo mà lại nói lắp bắp, ấp a ấp úng không rõ ràng như vậy thì chính là tối kỵ.
Nhưng mà sau khi nghe được câu nói kia, các đại lão trong phòng họp cũng không có thời giờ mà để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, bọn họ đột nhiên cùng lúc quay ngoắt lại nhìn về phía vị bí thư kia.
Lâm soái?
Lâm soái nào?
Cái xưng hô này cũng không thể muốn gọi lúc nào thì gọi.
Hiện tại ở Việt Nam, nhắc tới Lâm soái thì chỉ có một người, có điều người nọ đã không ở vị trí đó từ lâu rồi, nhưng mà vẫn còn có rất nhiều người quen miệng gọi như vậy.