Chương 535: Ông bị khai trừ rồi
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Ngô Hồng Bảo đột nhiên trừng lớn.
Lúc này trong đầu hắn có vô số chữ ‘Đờ mờ chạy ngang qua. Rau hẹ lão tử coi trọng thế mà lại bị người khác cắt rồi? “Tiểu tử, chú mày...... ” Ngô Hồng Bảo lập tức cất bước chạy tới, muốn đẩy Lâm Bình ra.
Chẳng qua khi hắn vừa mới chuẩn bị bước đi thì đột nhiên cảm thấy toàn thân như nặng ngàn cân, tựa như bị một ngọn núi lớn đè lên trên người.
Hắn không những không thể tiến thêm được bước nào mà hai chân cũng bắt đầu cong lại vì trọng lượng đó! Sắc mặt Ngô Hồng Bảo đại biến, hắn ra sức phản kháng đối với chuyện quỷ dị vừa mới phát sinh này. Có điều sự phản kháng của hắn chỉ là phí công tốn sức mà thôi.
Cuối cùng, “Bang” một tiếng, hai đầu gối của Ngô Hồng Bảo va chạm mạnh xuống mặt đất, không thể không quỳ gối.
Cho tới khi Lâm Bình bỗng nhiên củi người hôn mình thì Tô Uyên vẫn còn chưa có hoàn hồn lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, Tô Uyên cứ thế mà nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc này không chút chớp mắt.
Bên trong đôi mắt cô chứa đầy sự bất ngờ, vui sướng cùng với không thể tưởng tượng! “Tiểu Uyển, anh đã trở về rồi!” Sau một nụ hôn nhẹ nhàng, Lâm Bình vòng tay ôm chặt Tô Uyên, sau đó khế nói thầm vào tại cô.
Nhưng mà khi đối mặt với cái ôm của Lâm Bình thì Tô Uyên bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa kịch liệt, cô dùng sức muốn đẩy Lâm Bình ra.
Cảm nhận được động tĩnh của Tô Uyên, Lâm Bình không thể không buông lỏng cô ra một chút.
Ngay khi anh buông cô ra thì bên trong hai mắt của Tô
Uyên đã chứa đầy sương mù. “Em hận anh, em hận anh, em hận anh!” Tô Uyên giơ tay liên tục đấm vào ngực của Lâm Bình, thanh âm nghẹn ngào, còn có chút run rẩy. “Anh còn sống, tại sao không nói cho em biết?” “Tại sao chờ tới bây giờ mới đến tìm em?” “Anh có biết nửa năm nay em sống như thế nào không?” “Anh có biết em nhớ anh nhiều đến thế nào không?” “Rốt cuộc thì nửa năm nay anh đã trốn ở đâu vậy hả?” “Anh là người xấu, là đồ ngốc, anh là tên ngu xuẩn, em hận anh chết đi được...... “
Tô Uyên không ngừng đấm vào ngực của Lâm Bình, đồng thời sương mù trong hai mắt cũng hóa thành nước mắt trào ra ngoài, chảy xuống khuôn mặt tú lệ của cô.
Mà ngay sau câu nói “Em hận anh chết đi được” thì Tô Uyên bỗng nhiên duỗi tay vòng qua eo của Lâm Bình, ôm chặt anh đến gắt gao. Giống như lo sợ những gì cô đang thấy chỉ là một giấc mộng. Lâm Bình cũng ôm chặt Tô Uyên vào lòng, anh nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi!” “Anh yêu em!” Ba chữ này như là đại biểu cho tất cả. “Nhưng mà em không có yêu anh, em hận anh chết đi được......” Nghe thấy Lâm Bình nói ba chữ kia, Tô Uyên lại nức nở nói.
Nói xong, cô cúi đầu cắn bả vai của Lâm Bình một cái để trừng phạt, lại cũng giống như làm như vậy thì cô sẽ có thể phát tiết sự ủy khuất của bản thân nửa năm nay.
Nhưng mà ngay sau đó. “A!” Tô Uyên hô nhỏ một tiếng.
Cô phát hiện, sau khi cô cắn Lâm Bình thì vai của người nọ vẫn không hề sứt mẻ một miếng nào, trái lại thì hàm răng của cô suýt nữa đi tong. “Anh lại bắt nạt em!” Tô Uyên lại hừ một tiếng, thanh âm nghẹn ngào và ủy khuất.
Giây phút này, Tô Uyên giống như hoàn toàn biến thành một cô gái nũng nịu, nào còn có dáng vẻ nữ chủ tịch lạnh lùng như trước đó nữa. “A..... Vậy em cắn lại đi...... Chỉ cần em không tức giận là được...... Lâm Bình ôm chặt Tô Uyên, nhanh chóng dỗ dành cô.
Cơ thể của anh đã trải qua tẩy gần phạt tủy của người đàn ông hủ thi, tiếp đó hấp thu một lượng Sinh Mệnh Thần Tuyền lớn. Sau lại còn bị Yến Nhi nhốt ở phong thiên đại trận hơn nửa năm, hơn nữa ăn rất nhiều đồ ăn vặt chứa năng lượng cực kỳ nông đạm của cô ta.
Lại trải qua hơn nửa năm tu luyện, cơ thể Thần Cảnh của anh đã sớm mài giữa tới trạng thái viên mãn. Ngay cả súng ống đều không thể lưu lại dấu vết trên người của anh, thậm chí cho dù bảo Lâm Bình đứng tại chỗ rồi bản một ít đạn đạo bình thường về phía anh thì cũng chưa chắc có thể làm anh bị thương. Như vậy thì làm sao mà Tô Uyên có thể cắn bị thương anh được.
Nhưng mà sau khi nhận ra được điều này, Lâm Bình nhanh chóng mềm hoá cơ bắp phần bả vai, làm cho Tô Uyên có thể cắn được. “Em không phải chó, em cần anh làm gì chứ?”
Có điều khi nghe thấy Lâm Bình nói như vậy, Tô Uyên bỗng nhiên lại hừ một tiếng, giống như càng không hài lòng.
Lâm Bình: “A.......
Không phải em mới cắn anh sao? “Em đương nhiên không phải là chó rồi, em là ...... Lâm Bình dừng một chút, rốt cuộc thì hơn nửa ngày sau mới nhớ tới một cái danh từ, “Em là tiên nữ!” “Hừ.” Tô Uyên lại hừ nhẹ một tiếng, nhưng giọng điệu rõ ràng là đã vừa lòng rất nhiều. “Trước đó anh gặp một ít phiền toái, bị nhốt ở một nơi, chờ tới khi thoát ra ngoài thì còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần anh đi làm, nhưng mà anh vẫn quyết định đi về gặp em trước. Sở dĩ anh không có nói trước nói cho em chính là vì anh muốn cho em một sự bất ngờ.
Sau đó Lâm Bình giải thích tóm tắt bằng một câu cho Tố Uyên nghe.
Anh biết Tô Uyên đương nhiên không phải thật sự tức giận, trái lại thì anh có thể cảm nhận được sự ủy khuất và lo lắng vô biên của cô ấy. “Thật vậy chăng?” Tô Uyên buông Lâm Bình ra, đôi mắt như nước hồ thu nhìn chằm chằm anh. “Thật!” Lâm Bình gật đầu. “Nếu anh còn có chuyện quan trọng trong người thì mau đi xử lý trước đi, chờ khi nào anh xử lý xong thì lại trở về tìm em. Em và Phi Tử sẽ luôn ở khu chung cư An Khánh chờ anh trở về!”
Tô Uyên nhẹ cắn môi dưới, sau một hồi do dự thì cô vẫn nói ra câu này.
Hiện giờ cô đã biết thân phận của Lâm Bình, tự nhiên cũng biết trách nhiệm trên người của anh ấy. Nếu Lâm
Bình có chuyện quan trọng thì tất nhiên là không thể chậm trễ được.
Cho dù Tô Uyên có luyến tiếc đến mấy thì cô cũng có thể phân biệt cái nào nặng cái nào nhẹ!
Chỉ cần cô gặp được Lâm Bình, xác định anh ấy sống khỏe mạnh thì cô cũng đã an tâm rồi. “Yên tâm, ngày mai anh đi cũng không muộn.” Lâm
Bình cười nói.
Tô Uyên nhẹ nhàng gật đầu, khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt, nhưng khóe miệng cũng đã vô thức cong lên.
Sau đó Tô Uyên như là chợt nhớ ra cái gì, nơi này là quán cà phê, không phải chỉ có một mình cô và Lâm Bình.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Uyên lập tức ửng hồng, cô nhanh chóng đẩy Lâm Bình ra. Cập nhật nhanh nhấ*t trên Tamlinh247.vn
Lâm Bình biết Tô Uyên nghĩ gì cho nên cũng thuận thế buông cô ra.
Mà sau khi Lâm Bình buông Tô Uyên rồi nhìn về phía Ngô Hồng Bảo, lúc này Ngô Hồng Bảo mới cảm thấy cỗ áp lực đè nặng trên người mình như núi kia đã đột nhiên biến mất.
Hắn ta lập tức giãy giụa bò lên, Ngô Hồng Bảo nhìn về phía Lâm Bình, nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu tử, mày ở chỗ nào chui ra? Dám ra tay với.... “Ông vẫn nên quỳ thì tốt hơn!” Lâm Bình đột nhiên mở miệng, đánh gãy câu nói của hắn ta.
Sau đó Ngô Hồng Bảo lại cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đánh úp lại khiến hắn hoàn toàn chịu không nổi, hai chân cong xuống lần nữa. “Bang” một tiếng.
Lại quỳ gối trên mặt đất lần thứ hai.
Ngô Hồng Bảo lập tức hoảng sợ nhìn về phía Lâm
Bình.
Mới vừa rồi, còn có hiện tại, lẽ nào là do tên nhãi trước mắt này giở trò?
Nhưng mà hắn ta cũng chỉ hoảng sợ một thời gian ngắn. “Tiểu tử, mày con mẹ nó biết tao là ai hay không?” “Lão tử là...... "Bang!"
Nhưng mà Ngô Hồng Bảo còn chưa nói xong thì một tiếng bạt tai thanh thủy đã vang lên.
Sau đó trên mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ.
Đạu tới mức hắn ta nhe răng trợn mắt. “Ông còn nói thêm một câu lão tử nữa thì cũng đừng cần hàm răng của mình!” Lâm Bình hừ lạnh một tiếng. Ngô Hồng Bảo lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa rồi hẳn bị tát một cái, nhưng mà vấn đề là ai tát hắn?
Chẳng lẽ lại là do tên nhãi trước mắt này làm?
Hay là mình gặp quỷ? “Tiểu tử, tao chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Hải Long Ngô Hồng Bảo! Mày đắc tội tao thì sẽ không có trái cây tốt để ăn đâu!”
Một lát sau, Ngô Hồng Bảo lại đe dọa lần nữa, trong giọng nói đã kiêu ngạo hơn rất nhiều. “Phó tổng giám đốc của tập đoàn Hải Long? Đáng tiếc, ông sắp không phải là phó tổng giám đốc nữa rồi!” Lâm
Bình nhàn nhạt nói. “Mày nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt của Ngô Hồng Bảo biến đổi trong nháy mắt.
Lâm Bình không phản ứng Ngô Hồng Bảo, anh lấy di động ra rồi gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, “Mọi việc thế nào rồi?” “OK rồi, tôi vừa định gọi cho anh đấy!” Diệp Thành lập tức trả lời. Lâm Bình cắt điện thoại, ánh mắt sâu kín nhìn về phía
Ngô Hồng Bảo đang quỳ trên mặt đất.
Ngô Hồng Bảo có chút sợ hãi nhìn Lâm Bình, có điều vào lúc này thì di động của hắn bỗng nhiên vang lên. Ngô Hồng Bảo nhanh chóng lấy ra xem, thế nhưng là cuộc gọi từ chủ tịch công ty Vương Hải Long, hắn lập tức tiếp điện thoại, “Chủ tịch...... “ “Ngô Hồng Bảo, trải qua một hồi nghiên cứu và quyết định của hội đồng quản trị, từ giờ trở đi, ông không hề đảm nhiệm vị trí phó giám đốc công ty nữa!” “Nói cách khác, vì lạm dụng chức quyền nên ông bị khai trừ rồi!”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm chủ tịch Vương Hải Long của tập đoàn Hải Long. “A......?” Ngô Hồng Bảo tức khắc như là bị sét đánh, “Chủ tịch...... Chủ tịch......
Hắn có chút không tin nổi, vội vàng kêu gọi, nhưng mà sau khi nói xong những câu kia thì Vương Hải Long đã cắt đứt điện thoại.
Ngô Hồng Bảo lập tức như là bị rút cạn toàn bộ tinh khí thần, hắn ngồi phịch xuống đất, có chút kinh hãi nhìn Lâm Bình.