Chương 537: Về nhà
Sau khi đón Tô Phi Tuyết tan học về, Lâm Bình dẫn Tô Uyên và Tô Phi Tuyết trở lại nhà của họ Lâm ở chung cư Hạnh Phúc.
Lâm Bình phải đi về gặp cha mẹ nuôi để báo bình an. Mà khi biết được tin Lâm Bình sắp trở về, Lâm Nhã lập tức hủy bỏ tất cả công vụ trong công ty rồi trở về nhà chờ đợi. “Cốc cốc cốc!”
Có tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Nhã đang ngồi trên sô pha, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì cô đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới mở cửa ra.
Sau đó Lâm Nhã nhìn thấy người đàn ông mà sau khi cô hay tin anh đã chết, thường xuyên nửa đêm khóc đến tỉnh lại. “Anh!”
Lâm Nhã lập tức nhào vào trong lòng của Lâm Bình, ôm chặt lấy anh. “Anh vẫn còn sống, thật tốt, thật tốt quá!!!" Lâm Nhã nức nở nói.
Cô ôm chặt Lâm Bình không chịu buông tay, sợ rằng chỉ cần mình buông lỏng một chút thì người trước mắt sẽ tan biến.
Cô sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng! “Nhã." Lâm Bình cũng vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Nhã, sau đó anh cười nói, “Trăm triệu không thể khóc nha, con gái khóc nước mắt nước mũi lem nhem là sẽ không xinh đẹp nữa đâu."
Nghe thấy Lâm Bình nói những lời này, Lâm Nhã bỗng nhiên buông anh ra, tức giận nói: “Có anh mới không xinh đẹp!"
Vừa nói cô nàng vừa giơ tay xoa xoa khóe mắt.
Mà lúc này Lâm Nhã cũng vừa mới chú ý, Lâm Bình không những trở về mà còn dẫn theo Tô Uyên và Tô Phi Tuyết.
Trên mặt Lâm Nhã tức khắc hơi ửng đỏ, cô có chút xấu hổ vì vừa rồi mình đã kích động đến mức ôm Lâm
Bình. “Anh nói bừa cái gì vậy, Nam Nam là cô gái xinh đẹp nhất" Tô Uyên đúng lúc lên tiếng. “Chị dâu, chị mới là người xinh đẹp nhất." Lâm Nhã nói. "Cô, con cũng rất xinh đẹp nha"
Mà lúc này Tô Phi Tuyết ngoan ngoãn hô một tiếng, sau đó cười hì hì nói. “Đúng đúng đúng, tiểu Phi Tuyết nhà chúng ta là cô bé xinh đẹp nhất trên đời này!" Lâm Nhã lập tức cúi người bế Tô Phi Tuyết lên, sau đó dẫn gia đình Lâm Bình vào nhà. “Bình đã về rồi sao?" Mà lúc này Trần Thanh Hà đang ở phòng bếp bận việc, Lâm An Quốc đang hỗ trợ cho bà cũng đã nghe được thanh âm cười nói ở nhà trước, hai người nhanh chóng đi ra ngoài dò hỏi. “Cha, mẹ, con đã trở về" Lâm Bình nhìn thấy cha mẹ xuất hiện, nhẹ giọng chào hai người.
Đặc biệt là khi anh nhìn thấy hai bên thái dương của Lâm An Quốc đã bạc màu rất nhiều. Lâm Bình cơ hồ có thể tưởng tượng được, sau khi hay tin mình "chết" thì nửa năm qua Lâm An Quốc đã phải chịu dày vò như thế nào. “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Lâm An Quốc đi đến trước mặt Lâm Bình, ông cũng không có quá nhiều hành động, cũng không có nhiều từ ngữ trau chuốt hoa lệ, ông chỉ vươn tay vỗ vỗ vai của Lâm Bình để biểu đạt sự vui sướng trong lòng mình.
Mặc dù đó chỉ là một hành động đơn giản nhưng nó lại chứa rất nhiều tình cảm giản dị mà sâu đậm của Lâm An Quốc dành cho anh.
Khi Lâm An Quốc lôi kéo Lâm Bình nói chuyện phiếm,
Tô Uyên và Lâm Nhã đều đi theo Trần Thanh Hà vào phòng bếp. "Bình, trước kia con và Nam Nam bỏ lỡ nhau thì cha vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nhưng con có thể tìm được người vợ tốt như Uyển Nhi thì cha cũng rất cao hứng thay cho con, con bé này thật sự là không tồi." “Những ngày mà con không ở đây, sau khi Uyển Nhi trở lại Hải Châu thì mỗi cuối tuần, con bé sẽ dẫn tiểu Phi Tử tới thăm cha và mẹ. Mặc dù mọi người đều đã xác nhận con hy sinh, nhưng mà Uyển Nhi chưa bao giờ thay đổi tình cảm của mình. Con bé đối đãi với hai ông bà lão chúng ta vẫn luôn thật lòng thật dạ...... Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуeлАРР.coм
Lâm An Quốc tâm sự với Lâm Bình, trong từng câu nói đều lộ ra sự hài lòng cực kỳ đối với Tô Uyên. Lâm Bình nghe xong cũng cảm động khôn kể.
Suốt cuộc đời này anh sẽ không bao giờ phụ cô ấy!
Bàn ăn.
Lâm Bình gắp một miếng thịt kho tàu cà tím lên rồi nếm một ngụm. “Cà tím không tồi, cái này là ai làm vậy?"
Lâm Bình hỏi.
Tuy là hỏi nhưng mà ánh mắt của Lâm Bình lại dừng ở trên người Lâm Nhã.
Không vì cái gì khác, Lâm Bình đã ăn thức ăn do Trần Thanh Hà làm từ nhỏ đến lớn, tự nhiên là vô cùng quen thuộc với hương vị món ăn của bà.
Lâm Bình cũng từng ăn cà tím mà Tô Uyên làm, có điều lại không giống với hương vị hiện tại. “Em làm đấy, thế nào, rất ngon phải không?" Quả nhiên, khi Lâm Bình vừa hỏi thì Lâm Nhã đã ngẩng đầu lên, trông cô hệt như là một con khổng tước kiêu ngạo. “Rất tuyệt!” Lâm Bình giơ ngón tay cái lên. “Cái này là tự nhiên, đáng tiếc hiện giờ em quá bận rộn, không có thời gian để nghiên cứu trù nghệ, nếu không thì em nhất định sẽ cho anh biết được cái gì gọi đệ nhất mỹ vị nhân gian!"
Lâm Nhã nói một cách đầy đắc ý, đồng thời cô cũng gắp một khối cà tím bỏ vào trong miệng.
Có điều ngay sau đó sắc mặt cô bỗng nhiên biến đổi, một hồi lâu mới thống khổ nuốt miếng cà tím trong miệng xuống. “Bình, anh thật sự cảm thấy thứ này ăn rất ngon?” Lâm Nhã thử hỏi.
Lâm Bình chỉ cười cười không nói, rồi sau đó anh hỏi lại, “Em rất bận việc công ty à?"
Nghe vậy, Lâm Nhã gật đầu: “Tập đoàn Việt Huy đã rời khỏi dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Thanh Thủy, giao cho tập đoàn Trần Phương và tập đoàn Bắc Thanh chúng ta liên thủ khai phá, hiện giờ đúng là thời điểm gấp gáp." “Tập đoàn Việt Huy đã rời khỏi rồi? Sao lại thế này?” Lâm Bình khẽ nhíu mày.