“Tập đoàn Việt Huy hình như gặp được phiền toái không nhỏ, bên công ty vốn định góp sức giúp đỡ bọn họ một tay nhưng mà Chu tổng lại uyển chuyển từ chối. Chu tổng mà Lâm Nhã nói tới tự nhiên là tổng giám
Lâm Nhã nói. đốc Chu Cường do Chu gia ở Kim An phải tới, người này hiện tại đang phụ trách toàn quyền tập đoàn Việt Huy. "Cũng đúng, tập đoàn Bắc Thanh chúng ta đúng là không thể giúp gì được với phiền toái mà bọn họ gặp phải" Lâm Bình gật đầu, nói: “Ăn cơm trước đi!"
Trong đáy mắt Lâm Bình hiện lên một tia lạnh lẽo nhưng rồi lại nhanh chóng phục hồi như bình thường. Lâm Nhã cũng gật đầu, cô hiểu nếu Lâm Bình đã biết chuyện này thì khẳng định sẽ ra tay hỗ trợ.
Khu chung cư An Khánh.
Sau khi ăn cơm chiều, ngồi ở Lâm gia một lúc thì Lâm Bình và Tô Uyên, Tô Phi Tuyết trở lại khu chung cư An Khánh, đi vào gian phòng nhỏ đã từng ở một đoạn thời gian.
Một nhà ba người khó được quây quần bên nhau, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc.
Lâm Bình và Tô Uyên cùng nhau xem phim hoạt hình với Tô Phi Tuyết, trong phim đang nói về một gia đình bốn người, một cặp cha mẹ và hai đứa nhỏ, một trai một gái. Tô Phi Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Uyên, sau đó lại nhìn sang Lâm Bình, cuối cùng con bé chỉ vào đứa bé trai trong
TV, bỗng nhiên nói: “Cha mẹ, con cũng muốn có một đứa em trai."
Câu nói của Tô Phi Tuyết khiến cho Lâm Bình tức khắc sửng sốt.
Mà gương mặt của Tô Uyên thì lập tức đỏ bừng. “Phi Phi, tại sao bỗng dưng con lại muốn có em trai vậy?” Tô Uyên kìm nén sự xấu hổ xoa xoa đầu Tô Phi Tuyết, dò hỏi. “Bởi vì nếu con có em trai thì con có thể dẫn cha mẹ và em trai đi chơi cùng nhau như trong TV rồi."
Tô Phi Tuyết nói một cách nghiêm túc. “Phi Phi, em trai cũng không phải con muốn có là có đâu." Lâm Bình duỗi tay ôm Tô Phi Tuyết vào trong lòng ngực, cười nói. "Tại sao vậy cha?"
Tô Phi Tuyết chớp chớp đôi mắt to, tràn ngập tò mò của mình. “Bởi vì cũng có thể là em gái nha!” Lâm Bình nhéo cái mũi nhỏ xinh của Tô Phi Tuyết, lại cười nói lần nữa. “A? Vậy nhà chúng ta không thể không sinh em gái, chỉ sinh em trai thôi sao?"
Tô Phi Tuyết lại tò mò hỏi lần nữa. “Em gái cũng khá tốt nha, em gái sẽ xinh đẹp giống như Phi Phi vậy đó." Lâm Bình tiếp tục nói.
Thành thật mà nói, Lâm Bình đúng là thích có con gái hơn con trai. "Nhưng mà con muốn một đứa em trai." Tô Phi Tuyết bĩu môi.
Nói xong, con bé bò ra khỏi lòng Lâm Bình rồi lại chui vào trong lòng Tô Uyên, bắt đầu làm nũng: “Mẹ ơi, đêm nay mẹ sinh một đứa em trai cho con được không?"
Nghe vậy, trên mặt Lâm Bình hiện lên một chút quẫn bách.
Mặt của Tô Uyên cũng càng ngày càng hồng. “Phi Phi ngoan, chờ khi nào con lớn lên thì sẽ biết, không phải muốn sinh em trai là có thể được ngay lập tức đâu." Tô Uyên kiên nhẫn giải thích. "Tại sao chứ?” Tô Phi Tuyết giống như một đứa bé ham học hỏi, tò mò hỏi tiếp. “Bởi vì một người mẹ phải đợi chín tháng mười ngày mới có thể sinh em bé, cho nên dù Phi Phi có muốn em trai thì cũng không thể có ngay bây giờ được, con phải kiên nhẫn chờ đợi nha!” Tô Uyên đành phải giải thích như vậy cho con gái nghe.
Nghe vậy, Tô Phi Tuyết sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì được rồi"
Nói xong thì Tô Phi Tuyết chui ra khỏi lòng ngực của Tô Uyên rồi ngồi giữa Lâm Bình và Tô Uyên. Sau đó cô nhóc vươn hai tay nắm lấy ngón út của cha mẹ mình. “Cha, mẹ, chúng ta ngoéo tay nha! Sau này nhà của chúng ta nhất định phải có em trai, con muốn làm một người chị bảo hộ em trai của mình." Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Tô Phi Tuyết nói ra lời thoại của người chị trong phim hoạt hình. "Được rồi, cha đáp ứng Phi Phi
Lâm Bình ngửa mặt cười to, đồng thời giơ ngón út của mình móc vào ngón út của Tô Phi Tuyết. Tô Uyên liếc nhìn Lâm Bình một cái, nhưng sau đó cô cũng vươn ngón út ngoéo tay với Tô Phi Tuyết,
Sau khi cẩn thận hoàn thành nghi thức móc ngoéo hứa hẹn, Tô Phi Tuyết vui sướng nhảy nhót trên sô pha, “Yeah! Sau này con cũng sẽ có em trai, con phải làm chị rồi!"
Phi Phi vui sướng cực kỳ, giống như giờ phút này cô nhóc khẳng định mình đã có em trai rồi. Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm dần dần dày đặc.
Tô Uyên tắm rửa cho Tô Phi Tuyết xong thì bế con bé lên giường, bắt đầu dỗ ngủ.
Nhưng mà hôm nay có cha ở đây cho nên Tô Phi Tuyết hoàn toàn không có buồn ngủ.
Mãi đến khi Lâm Bình tắm rửa xong đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu kể chuyện cổ tích cho Tô Phi Tuyết nghe thì cô nhóc mới từ từ nhằm hai mắt lại.
Mà chờ đến khi Tô Uyên tắm rửa xong ra tới thì Tô Phi Tuyết đã tiến vào mộng đẹp. “Phi Phi ngủ rồi à......?” Sau khi đi vào phòng ngủ, Tô
Uyên nhìn con gái an tĩnh nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Bình gật đầu: "Mới vừa ngủ không lâu......
Lâm Bình nhìn Tô Uyên vừa mới tắm xong, chiếc cổ thon dài lộ ra ngoài áo ngủ, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng, sợi tóc cũng còn tản ra hơi nước nhè nhẹ.
Có câu phụ nữ được làm từ nước, như vậy khi một người phụ nữ cực kỳ mỹ lệ gặp nước thì sẽ phong tình, động lòng người đến thế nào?
Nhìn thấy Tô Uyên như vậy, Lâm Bình thế nhưng xem ngày người!