(*) Lòng cỏ mãnh hổ ngửi tường vi: Chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người. Ngay cả hổ dữ cũng có khi tinh tế ngửi hoa tường vi, những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc.
Tô Uyên cũng thấy Lâm Bình đang nhìn mình, trong ánh mắt anh chứa đựng một tia si mê kia khiến cho gò má cô trở nên ửng hồng, cả người lộ ra vẻ thẹn thùng đến tột độ. “Cái...... Cái kia....." Tô Uyên g mái tóc vẫn còn ướt át sang một bên rồi do dự nói: “Anh có thể sấy tóc giúp em không?"
Hiếm khi cả hai có được thời gian ở chung với nhau, vừa lúc Tô Phi Tuyết cũng ngủ rồi, ngẫm lại thì hai người bọn họ cũng đã lâu không có được thời gian riêng ở bên cạnh nhau, không bị ai quấy rầy, Tô Uyên cũng muốn hưởng thụ thời gian dành cho hai người cùng với Lâm Bình.
Hưởng thụ thời gian ngọt ngào giữa hai người yêu nhau. “Đương nhiên là không thành vấn đề" Nghe thấy Tô Uyên lên tiếng, ánh mắt của Lâm Bình lập tức khôi phục thanh minh, anh trả lời rồi nhanh chóng đứng dậy. Trên mặt Tố Uyên tức khắc hiện lên một nụ cười động lòng người.
Chờ đến khi hai người rời khỏi phòng ngủ của Tô Phi Tuyết, vì phòng ngừa thanh âm của máy sấy tóc quá lớn đánh thức con gái, Lâm Bình đã dùng chân nguyên tạo một màng chắn ở bên ngoài phòng ngủ. “Em yên tâm đi, hiện tại sẽ không đánh thức Phi Phi" Sau đó Lâm Bình giải thích một câu.
Anh đi tới phía sau Tô Uyên, một tay vén lên mái tóc còn hơi ẩm của cô, tay còn lại thì cầm máy sấy đặt ở bên cạnh.
Đương nhiên, nếu như Lâm Bình nguyện ý thì anh có thể dùng chân nguyên hong khô tóc của Tô Nguyên trong chớp mắt, hơn nữa sẽ không gây ra chút tổn thương nào cho mái tóc của cô ấy.
Nhưng mà Lâm Bình không có lựa chọn làm như vậy, mà anh lựa chọn sử dụng cách mà người bình thường hay làm.
Trong lúc sấy tóc thì Lâm Bình và Tô Uyên đều không mở miệng nói gì.
Cả hai đều muốn hưởng thụ giây phút dịu dàng ngắn ngủi này.
Mãi đến khi mái tóc của Tô Uyên đã hoàn toàn khô ráo, Lâm Bình đặt máy sấy tóc về chỗ cũ.
Khi mà Tô Uyên muốn xoay người lại thì anh bỗng nhiên vòng tay ôm eo cô từ phía sau: “Cho anh ôm em một chút đi"
Dứt lời, Lâm Bình cúi xuống vùi đầu vào hõm vai của Tố Uyên.
Chóp mũi Lâm Bình nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ trắng nõn rồi lại lộ ra một màu hồng phấn mê người, sau đó anh nhẹ ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của người trong lòng.
Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi!
Cảm nhận được hành động của Lâm Bình, thân hình Tô Uyên vô thức khẽ run rẩy, cơ thể mềm mại trở nên căng chặt.
Nhưng một lát sau thì Tô Uyên đã bắt đầu thả lỏng lại.
Cô không những không cự tuyệt mà đôi tay thon dài còn đặt lên bàn tay đang ôm eo mình. Tô Uyên hơi nghiêng đầu, vành tai xinh đẹp cũng chậm rãi đặt trên đầu Lâm Bình.
Lâm Bình nhẹ nhàng ôm cô, Tô Uyên thì dịu dàng dựa vào anh.
Đêm dài.
Vắng người.
Tình đến chỗ sâu tự nhiên nồng!
Lúc này không tiếng động lại thắng có âm thanh! Không biết qua bao lâu, Tô Uyên chợt bừng tỉnh khỏi cơn say mê yên tĩnh dịu dàng kia, cô nhẹ giọng gọi tên người phía sau: “Lâm Bình...... “Tiểu Uyên, nếu Phi Phi đã nói muốn có một đứa em trai......" Khi mà Tô Uyên muốn mở miệng nói gì đó thì Lâm Bình đã lên tiếng trước.
Nghe thấy Lâm Bình nói như vậy, Tô Uyên bỗng nhiên xoay người lại. Cô hơi hơi ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp, cơ hồ giống hệt như đôi mắt của Tô Phi Tuyết nhìn chăm chăm vào anh. du.
Trong ánh mắt cô tựa hồ có một tia giãy giụa và do
Nếu như, nếu như sau đêm nay, Lâm Bình...... Như vậy cô còn muốn cự tuyệt anh ấy sao? Cô còn muốn kiên trì chờ đến đêm động phòng hoa chúc sao?
Thấy Tô Uyên bỗng nhiên xoay người lại, Lâm Bình cũng dừng một chút, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt Tô Uyên rồi nói với giọng điệu nghiêm túc nhất từ trước tới nay: “Nếu như Phi Phi đã nói muốn có em trai, vậy thì chúng ta...... Kết hôn đi, được không?"
Sau khi trở về từ Sa mạc Ukata đến khi gặp lại Tô Uyên, trong lòng Lâm Bình luôn dâng lên một cảm giác áy náy khôn kể. ít nhất thì anh cũng nên cho Tô Uyên một cái danh phận!
Sính lễ trầu cau, cưới hỏi đàng hoàng!
Lâm Bình không muốn phải chờ đợi nữa.
Chờ sau khi hai người kết hôn, như thế thì anh và Tô Uyên mới có thể danh chính ngôn thuận cho Tô Phi Tuyết thêm một đứa em trai, hoặc là...... em gái!
Nghe thấy Lâm Bình nói những lời này, hai hàng lông mi của Tô Uyên khẽ run lên, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: “Anh...... Anh thật sự...... đang nghiêm túc cầu hôn em sao?" “Đúng vậy, tuy rằng hiện tại trên người anh không có nhẫn cưới, cũng không có hoa tươi, nhưng mà anh thật sự nghiêm túc. Anh muốn cưới em, cho em một hôn lễ thịnh thế phồn hoa, em sẽ trở thành cô dâu mà mọi người phải trầm trồ khen ngợi, anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này!"
Lâm Bình nghiêm túc nói. át.
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tô Uyên dần dần ướt “Lâm Bình, em không thèm để bụng anh có nhẫn quý hay hoa tươi, em cũng không quan tâm hôn lễ thịnh thế phồn hoa, mọi người trầm trồ khen ngợi, em chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, chỉ cần anh không phụ em thì chuyện gì em cũng sẽ đồng ý!"
Tô Uyên cũng trả lời Lâm Bình cực kỳ nghiêm túc.
Với Tô Uyên mà nói, nếu có được một hôn lễ lãng mạn, được mọi người chúc phúc thì cô sẽ rất hạnh phúc!
Nhưng mà nếu không có hôn lễ lãng mạn, không có người khác chúc phúc thì cũng không sao cả, chỉ cần một nhà ba người ở bên nhau, như vậy với cô cũng đã đủ hạnh phúc rồi! “Tiểu Uyển, anh đáp ứng em, cuộc đời này sẽ không bao giờ phụ em, anh nói được thì nhất định sẽ làm được" “Anh cũng nhất định sẽ cho em một hôn lễ lãng mạn, làm tất cả mọi người có thể chứng kiến...... Nhớ đọc truyện trên Tamlinh247.vn để *ủng hộ team nha !!!
Lâm Bình chậm rãi hứa hẹn, đồng thời, trong đầu anh cũng toát ra một suy nghĩ.
Thực mau, trong tay trái Lâm Bình bỗng nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, điều đặc biệt là chiếc nhẫn này là do chân nguyên biến thành, nhưng mà lại trông hệt như vật thật.
Mà bên tay phải của Lâm Bình cũng cùng lúc xuất hiện một bó hoa hồng chín mươi chín đóa, đồng dạng cũng là do chân nguyên biến thành. “Oa...... Tô Uyên cảm giác như mình đang xem ảo thuật, cô nhìn thấy trên bàn tay trống rỗng của Lâm Bình bỗng nhiên hiện ra một chiếc nhân và một bó hoa tươi, đôi mắt của cô tức khắc trừng lớn, vẻ mặt tràn đầy sự bất ngờ. “Anh...... Anh đã làm như thế nào vậy......?" Tô Uyên buột miệng hỏi theo bản năng. “Em có thích không?" Lâm Bình không trả lời mà chỉ hỏi lại.
Tô Uyên cần mỗi rồi gật đầu thật mạnh.
Bỗng nhiên, trong lòng Lâm Bình khế nhúc nhích. “Tiểu Uyển, anh cho em xem cái này....." Lâm Bình lại nói. "Xem cái gì.....?"
Tô Uyên hơi chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy chờ mong. Lâm Bình không nói chuyện nữa.
Anh ném bỏ hoa chín mươi chín đóa làm từ chân nguyên lên không trung.
Ngay sau đó, chín mươi chín đóa hoa hồng biến thành từng ngôi sao sáng lấp lánh lơ lửng trên không.
Lâm Bình tiếp tục búng tai một cái, từng đoá hoa mọc ra ở dưới chân Tô Uyên rồi lan tràn toàn bộ căn phòng. Chưa tới mấy giây thì sàn nhà đã không thấy đâu, căn phòng đã biến thành một biển hoa làm từ chân nguyên.
Trên trời có trăm ngàn ảnh sao, dưới đất có trăm hoa đua nở, một màn này càng khiến cho mỹ nhân nổi bật hơn!
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, đôi mắt của Tố Uyên đã mở lớn cực kỳ. Bàn tay nhỏ dài của cô che kín đôi môi, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà hô to.
Nhưng mà khuôn mặt không chút tì vết của lại ứng đỏ vì kích động.
Tràn đầy bất ngờ!
Tràn đầy cảm động! “Em có thích không?" Khoé miệng Lâm Bình cong lên, anh lại hỏi lần nữa. “Rất thích, em cực kỳ thích.
Tô Uyên nhìn về phía Lâm Bình, thanh âm kích động mang theo chút run rẩy. Cô cười vô cùng xán lạn, nhưng mà nước mắt lại tràn mi, chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhưng mà nước mắt không phải lúc nào cũng đại biểu cho sự thương tâm! Nó còn có thể đại biểu cho sự hạnh phúc, cao hứng và cảm động! “Lâm Bình, em yêu anh!"
Dứt lời, Tô Uyên bỗng nhiên duỗi tay ôm cổ của Lâm Bình, cô nhẹ ngẩng đầu lên, dùng cánh môi mềm mại của mình in lên đôi môi của anh.