Chương 549: Họ Lâm ở Hải Nam là con riêng!
Ngay khi trong lòng Lý Nhã đang suy đoán xem Kim Thành Nam đại khái lúc nào sẽ nhảy ra, Kim Thành Nam quả nhiên được hạ nhân báo cáo: "Kim thiếu, tên tiểu tử lúc trước đã cướp đi kiếm 'Tu La của ngài, rất có thể đến từ họ Lâm ở Hải Nam!” "Hơn nữa, hơn phân nửa là... con riêng!”
Nghe được thuộc hạ của mình báo cáo, hai mắt Kim
Thành Nam nhắm lại, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. "Nếu anh là người thừa kế chính thống của họ Lâm ở Hải Nam, có lẽ tôi còn kiêng kị vài phần, không ngờ chỉ là một người con riêng, ngay cả danh phận cũng không có mà cũng dám càn rỡ như vậy?" "Thứ mà Kim Thành Nam tôi nhìn trúng không phải dễ cướp như vậy!” "Tôi phải để cho anh biết, ở trong thành Kim An này, đến cùng ai mới là người có tiếng nói!"
Kim Thành Nam hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần lạnh lẽo,
Trong lòng cũng hạ quyết tâm! "Điều tra rõ vị trí của bọn họ, sau đó mang theo mười bảo tiêu, đi với tôi một chuyến.”
Sau đó, Kim Thành Nam phân phó nói. "Đúng rồi, gọi chú Vũ đi cùng, dù sao thì người đàn ông đi bên cạnh anh ta hình như là người luyện võ, thân thủ bất phàm, miễn thuyền lật trong mương!”
Kim Thành Nam là hậu đại gia tộc quyền thế ở Kim An bồi dưỡng ra, tuy không nói thông minh hơn người, nhưng cũng tuyệt đối không phải một thằng ngu.
Nếu không, nếu đổi thành một đời thứ hai không có não chân chính thì sẽ không nhịn xuống một hơi, trước phái người đi điều tra thân phận của Lâm Bình, sau đó mới quyết đoán.
Cho dù bây giờ đã biết, mình không cần sợ đối phương, nhưng Kim Thành Nam cũng không đắc ý, ngược lại là chú ý tới chi tiết, đề phòng hộ vệ bên cạnh Lâm Bình. "Thiếu gia anh minh, có Vũ tiên sinh đi cùng, khẳng định sẽ không chút sai sót!”
Nghe đám thủ hạ vuốt mông ngựa, trong lòng của anh lúc này cũng như được uống một viên thuốc an thần.
Kim Thành Nam cũng nhẹ gật đầu.
Vũ tiên sinh, tên là Vũ Đại!
Chính là cao thủ Hình Ý Quyền do một chi của bọn họ mời từ bên ngoài về, đồng thời cũng là một đại cao thủ đến gần Nội Kình Đỉnh Phong!
Có ông ấy ra tay, khẳng định sẽ không chút sai sót! "Thanh Sơn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Ngồi trên xe thương vụ, Mục Trường Thành hỏi.
Dù đã hiểu ý định của Lâm Bình, nhưng cũng phải tìm một chỗ để thuận tiện hành động! Không thể ở trước công chúng, trước mắt bao người xảy ra xung đột với đại thiếu gia nhà họ Kim, gia tộc quyền thế đứng đầu Kim An.
Lỡ như đối phương là một người thô lỗ, ỷ vào gia thế trong thành Kim An, làm việc không chút kiêng kỵ, khó tránh khỏi sẽ lan đến dân chúng bình thường. "Ra ngoài thành
Lâm Bình từ tốn nói.
Sau khi tin tức về bối cảnh và thân phận của anh truyền đi.
Lúc đó sẽ dẫn rắn ra khỏi hạng!
Nhưng bây giờ, Lâm Bình lại không muốn để nhà họ
Kim phát hiện, sớm làm chuẩn bị. Vì vậy, ra khỏi thành là tốt nhất! "Vâng!”
Mục Trường Thành đáp. “Đúng rồi, anh có giấy, bút không?”
Lâm Bình dựa vào trên ghế ngồi, nhìn người đi đường và xe cộ không ngừng lóe lên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hỏi. "Có"
Nói xong, Mục Trường Thành ngồi ở vị trí kể bên tài xế nhanh chóng lấy ra một cái số ghi chép và một cây bút máy đưa cho Lâm Bình.
Lâm Bình nhận lấy.
Mở sổ ghi chép ra, đặt trên hai đầu gối, lật đến một trang mới.
Cầm bút!
Viết chữ như rồng bay phượng múa!
Trong chớp mắt, trên trang giấy đã xuất hiện mấy chữ Việt cường tráng mạnh mẽ!
Sau đó, Lâm Bình xé một trang này ra.
Gấp lại đưa cho Mục Trường Thành, bình tĩnh nói: "Đưa đến biệt thự của nhà họ Chu, giao cho Chu lão gia tứ!" "Vâng!”
Mục Trường Thành tranh thủ thời gian nhận lấy.
Sau đó xuống xe. Tự mình tiến về biệt thự nhà họ Chu đưa tin!
Mà xe thương vụ thì vẫn tiếp tục hướng về phía ngoài thành Kim An.
Kim An, biệt thự nhà họ Chu!
Trong hậu hoa viên.
Một cô gái trẻ tuổi cực kì xinh đẹp, cả người tản ra khí chất linh hoạt, đẩy một chiếc xe lăn đi chậm rãi.
Ở trên xe lăn, có một ông cụ đang ngồi.
Một già một trẻ, hai người cười cười nói nói.
Nếu có người ngoài ở đây, nhất định có thể liếc mắt đã nhận ra, cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi kia đương nhiên là Chu Bảo Nhi, bông hoa mới nổi của ngành giải trí đang có được mười triệu fan hâm mộ, bây giờ lại đang hãm sâu vào sóng gió của quy tắc ngầm. "Thi Vân, nếu như không nhờ có sóng gió dư luận lần này, ông nội còn không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy cháu nữa.
Ông cụ ngồi trên xe lăn, mang trên mặt một nụ cười ấm áp. "Ông nội, đều là Thi Vân không tốt, trước đó vẫn bận quay phim ở đoàn làm phim, không thể thường trở lại thăm ông. “
Nói đến đây, trên mặt Chu Bảo Nhi lộ ra vẻ tự trách.
Nhưng đối với sóng gió dư luận mà ông cụ nhắc tới thì hiển nhiên cô cũng không thèm để ý. "Cháu, cháu, cháu nói xem, làm đại tiểu thư nhà họ Chu có gì không tốt, sao nhất định phải chạy tới đó cực khổ quay phim, còn phải thường xuyên thức đêm, làm cho cha mẹ cháu đau lòng” "Nhưng còn may, cách đoạn thời gian cháu cũng về nhà một lần, còn có thể để cha mẹ và ông nội nhìn cháu một chút” Nhớ đọc truyện trên *Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Nói đến đây, ông cụ bỗng nhiên thở dài. "Nhưng mà nha đầu Tiêu Thanh kia, đã gần hai năm không gặp rồi...“ "Sau này cũng không gặp được nữa... "Ngay cả nhìn nó một lần cuối cũng không được...
Ông cụ như đang kể một chuyện cực kì bình thường, sắc mặt cũng nhìn không ra bao nhiêu biến hóa. Chỉ là trong hai mắt đã trải qua bao nhiêu chuyện kia lại lộ ra vẻ bi thương khó có thể che giấu.
Nghe ông cụ nói lời này, nụ cười trên gương mặt tinh xảo của Chu Bảo Nhi cũng dần biến mất, cắn thật chặt môi đó.
Khóe mắt hơi có chút ướt át!
Trong đầu của cô không khỏi nhớ tới người chị họ khi còn bé rất thích trêu chọc mình, nhưng khi mình bị người khác trêu chọc thì luôn là người đầu tiên đứng ra báo thù cho mình.
Ngay cả mình tiến vào ngành giải trí, từ tên ban đầu là Chu Thi Vân đổi nghệ danh thành Chu Bảo Nhi, cũng bị ảnh hưởng của cô.
Bởi vì, trong cùng thế hệ, người có quan hệ tốt nhất với cô là chị họ Chu Tiêu Thanh, đã đổi thanh một cái tên nghe bá đạo hơn.
Chu Thanh!
Đáng tiếc, chị Chu Thanh lại không về được.
Chu Thi Vân cắn chặt môi, cố nén không để nước mắt của mình rơi xuống.
Nhưng vào lúc này.
Có mấy người cũng đi vào trong hậu hoa viên, bước nhanh đi tới trước mặt ông cụ. "Cha, ngày mai...
Trong đó một người đàn ông trung niên nho nhã, mở miệng trước.
Chỉ có điều, ngay khi tiếng nói của anh vừa ra khỏi miệng thì ông cụ lại khoát tay áo, bình tĩnh nói: "Không cần nhiều lời, cứ làm theo trước đó cha giao phó, ngày mai chỉ cần người trong nhà chúng ta ăn bữa c!" "Những người còn lại, nếu ai đến thì thêm đôi đũa, nhiệt tình chiêu đãi!” "Không đến thì cũng không nên cưỡng cầu!”
Nếu nhà họ Kim đã lựa chọn ngày mai, đúng ngày mừng thọ của ông mời các gia tộc lớn nhỏ khắp Kim An đến đó làm khách.
Như vậy tùy nhà họ Kim đi!
Chỉ cần ông không chết, nhà họ Chu ở Kim An sẽ không xuống dốc.
Huống chi, ông cũng rất rõ ràng, coi như ông thật qua đời, người ở phía trên cũng sẽ không để nhà họ Chu sụp đổ
Vừa vặn cũng mượn cơ hội ngày mai, nhìn xem đến cùng còn có ai mới là bạn bè chân chính với nhà họ Chu! "Lão gia, vừa rồi có người đưa tới một lá thư, nói là gửi tận tay ngài!”
Đúng vào lúc này, đại quản gia nhà họ Chu bước nhanh vào hậu hoa viên, đi đến trước người ông cụ đang ngồi trên xe lăn, cung kính nói.