Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Ai đưa tới?”

Ông cụ tùy ý hỏi. "Không nhận ra, nhưng người đó mặc áo đen!”

Đại quản gia trả lời. "Có phải là thiếp mời nhà họ Kim đưa tới hay không?

Cố ý làm người buồn nôn?”

Người đàn ông trung niên nho nhã trước đó đã lên tiếng, cũng là con trai lớn của ông cụ, Chu Thành Anh, giám đốc tập đoàn Chu Kim Thanh nhíu mày hỏi.

Đám người nghe vậy đều nhíu mày. Không phải là không có khả năng này! "Xem ra không giống như là người nhà họ Kim làm, hơn nữa, lá thư này cũng không phải kiểu dáng thiếp mời, chỉ là một tờ giấy!”

Đại quản gia vội vàng nói.

Nói xong đồng thời đại quản gia cũng nhanh chóng dùng hai tay đưa trang giấy được gấp gọn cho ngồi ông cụ trên xe lăn. "Thi Vân, cháu đọc cho ông nội nghe đi, xem thử trong đó viết cái gì!”

Ông cụ nhận lấy trang giấy, sau đó lại đưa cho đưa

Chu Bảo Nhi. "Da."

Chu Bảo Nhi nhận lấy tờ giấy. Sau đó mở ra! "Cung chúc lão gia tử, sinh nhật vui vẻ!”

Chu Bảo Nhi giọng đọc trong trẻo, trong miệng thì thầm. Nghe vậy, bao gồm cả ông cụ và tất cả mọi người ở đây đều khẽ nhíu mày. "Ai vậy? Chúc lão gia tử sinh nhật vui vẻ mà chỉ đưa tới một tờ giấy? Ngay cả mặt cũng không lộ một chút?” Chuyện này không khỏi có chút không tôn trọng lão gia tử?

Chỉ là, khi tất cả mọi người tưởng là Chu Bảo Nhi đã đọc xong nội dung trong tờ giấy.

Nhưng lại không người chú ý tới, sau khi Chu Bảo Nhi đọc xong một câu đó thì một đôi mắt đẹp lại nhìn chồng chọc vào tờ giấy.

Bờ môi hơi mấp máy.

Chỉ là trong chốc lát nhất thời không thể phát ra thanh âm mà thôi.

Nhưng một lát sau, Chu Thành Anh rốt cục chú ý tới sắc mặt Chu Bảo Nhi đứng ở sau lưng lão gia tử không thích hợp. "Thi Vân, con sao vậy?"

Chu Thành Anh hỏi. "Cái này... * Chu Bảo Nhi giật mình phản ứng lại, lập tức cầm tờ giấy đưa cho ông cụ ngồi trên xe lăn: "Ông nội, ông xem...

Lão gia tử nghi ngờ cầm lấy tờ giấy.

Lọt vào trong tầm mắt!

Trên tờ giấy chỉ có rải rác vài chữ.

Nhưng.

Trong những chữ này lại cực kì sắc sảo!

Mấu chốt là: "Cung Chúc lão gia tử, sinh nhật vui vẻ!" Sau khi nói một câu nói kia.

Dưới góc phải!

Còn có một chữ ký.

Ba chữ!

Không ngờ chính là:

Lâm Thanh Sơn!

Nhìn thấy cái tên này, hai mắt ông cụ đột nhiên ngưng lai.

Dù cho là Chu Anh Dũng tung hoành cả đời, gặp qua vô số sóng to gió lớn.

Cho dù đối mặt Nguy cơ sống chết, các gia tộc quyền thể do nhà họ Kim cầm đầu muốn hợp sức lại xóa tên nhà họ Chu ra khỏi thành Kim An.

Cũng có thể hoà nhã, bình tĩnh ứng đối.

Giờ khắc này, trong lòng ông lại sinh ra rung động cực kì mãnh liệt! "Cha, cha sao vậy?

Bọn người Chu Thành Anh thấy sắc mặt lão gia tử đột nhiên xảy ra biến hóa, vội vàng hỏi.

Nghe vậy, Chu Anh Dũng lão gia tử mới hít sâu một hơi, làm cho trong lòng mình thoáng bình tĩnh lại.

Sau đó, mở tờ giấy ra, giơ ra trước mặt mọi người

Cho đến lúc này, mấy người Chu Thành Anh mới thấy rõ chữ viết trên tờ giấy. Lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt mấy người Chu Thành Anh nhao nhao híp lại.

Nét chữ thật sắc sảo!

Mà sau một khác.

Sau khi nhìn thấy ba chữ Lâm Thanh Sơn được ký ở góc bên dưới.

Sắc mặt mấy người Chu Thành Anh dòng dõi của Chu Anh Dũng cũng thay đổi thật lớn “Ai dám đùa ác như thế? Dám can đảm giả mạo Lâm

Soái?”

Trên mặt chủ Ba Chu Thành Minh của Chu Bảo Nhi lộ vẻ một chút giận dữ. "Các con thấy thế nào?”

Lúc này, Chu Anh Dũng lại là nhìn quanh đám người, mở miệng nói. “Nếu chỉ nhìn nét chữ này, lộ hết ra sự sắc bén, thậm chí tràn ngập một cỗ khí sát phạt thì đúng là nét bút của Lâm Soát.

Cha của Chu Bảo Nhi, cũng là người con trai thứ hai của nhà họ Chu, Chu Thành Nam, trầm giọng nói.

Đối với thư pháp, anh rất có nghiên cứu, có chút tâm đăc. "Nhưng Lâm Soái đã...

Người con trai thứ tư của nhà họ Chu, Chu Thành Vinh nhíu mày, lời còn chưa dứt, nhưng ý nghĩ trong đó đã rất rõ ràng.

Theo tin tức mà bọn họ có được, Lâm Thanh Sơn đã chết ở Sa mạc Ukata, bao gồm Chu Thanh cũng đã chết ở Sa mạc Ukata.

Đây là sự đau lòng không bao giờ vơi của nhà họ Chu! Dng nội, cha, con nhớ trong phòng con có chữ ký của anh Lâm Bình”

Bỗng nhiên, Chu Bảo Nhi mở miệng.

Đã từng, Lâm Bình từng cùng với Chu Thanh trèo cửa nhà họ Chu mấy lần, khi đó, Chu Bảo Nhi vẫn chưa xuất đạo từng quấn lấy Lâm Bình đòi kí tên cho bằng được.

Bị cô quấn chặt, cuối cùng Lâm Bình cũng thỏa mãn

Chữ ký đó được cô giấu kỹ như bảo bối.

CÔ. "Thi Vân, nhanh đi lấy ra!”

Chu Thành Nam vội vàng nói.

Sau khi Chu Bảo Nhi vâng một tiếng thì tranh thủ thời gian chạy về phòng mình, cầm lấy chữ ký của Lâm Bình vội vã chạy trở về hậu hoa viên.

Chu Thành Nam rất hiểu thư pháp. Bắt đầu so sánh hai nét chữ.

Một lát sau, Chu Thành Nam có chút hưng phấn nói: "Cha, mặc dù giữa hai chữ ký này có một chút khác biệt, nhưng đó chủ nếu là bởi vì lúc ký có cảm xúc khác nhau mà ra, cho nên theo phán đoán của con thì hai chữ ký này là chữ ký của cùng một người!”

Chuyện này nói rõ cái gì? Ủng hộ team chúng mình bằng c*ách theo dõi truyện tại Tamlinh247.vn

Chẳng phải là nói rõ, có thể Lâm Soái còn sống? Kia, có phải là cũng có ý nghĩa, Chu Thanh còn sống? "Ngày mai, chuẩn bị tiệc rượu!” định!

Lão gia tử Chu Anh Dũng vung tay lên, làm ra quyết

Có phải là Lâm Soái hay không?

Ngày mai tự có kết quả! Trong lòng lão gia tử bắt đầu chờ mong trước nay chưa từng có.

Nếu thật là Lâm Soái, lúc đó tất nhiên sẽ có tin tức của Chu Thanh.

Lâm Soái còn sống.

Có lẽ, cháu gái của ông, cũng còn sống... Không chỉ có lão gia tử Chu Anh Dũng.

Chu Thành Anh là cha của Chu Thanh, cũng là anh cả trong nhà, cảm giác lúc này cũng không lời nào diễn tả được.

Từ trước đến nay anh không tin thần không tin phật giờ cũng bắt đầu cầu nguyện!

Mà lúc này, bên ngoài thành Kim An! Xe thương vụ của Lâm Bình bị buộc ngừng lại.

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy phía trước xuất hiện hai chiếc Land Rover Range Rover, Lâm Bình nhếch miệng lên mang theo nụ cười lạnh nhạt. "Quả nhiên đến rồi!”

Lâm Bình mỉa mai nói. "Lâm tiên sinh, ngài nói phải nên làm như thế nào? Tôi xuống dưới xử lý hết bọn chúng!”

Bắc Hà mở miệng.

Nếu đã đầu nhập Lâm Thanh Sơn thì đương nhiên phải thể hiện ra giá trị của mình mới được. “Đi xuống xem một chút!” nói.

Lâm Bình không trả lời vấn đề của Bắc Hà, ngược lại

Bắc Hà không nhiều lời nữa. Đi theo Lâm Bình xuống xe.

Đôi mắt đẹp của Ni Nhã hơi nháy, cô thật ra không muốn xuống xe, nhưng Lâm Bình đã xuống dưới, giờ mà cô vẫn còn ngồi trên xe thì không thích hợp.

Ni Nhã cũng chỉ có thể nhanh chóng đi theo xuống xe.

Sau khi Lâm Bình xuống xe đã nhìn thấy Kim Thành

Nam đang mặc một bộ đồ tây màu xanh đen được may hoàn toàn bằng thủ công cũng vừa từ trên Land Rover Range Rover đi xuống. "Tiểu tử họ Lâm, không, có lẽ tôi phải gọi anh một tiếng con riêng họ Lâm mới thích hợp hơn, đúng không?”

Kim Thành Nam cười ha ha nói.

Sau đó, sắc mặt đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo. “Đồ vậy mà Kim Thành Nam tôi nhìn trúng không phải muốn cướp là cướp như vậy, đừng nói anh chỉ là một người con riêng, cho dù anh là người thừa kế chính thống của nhà họ Lâm thì đã đến thành Kim An này rồi cũng phải cuộn lại cho tôi, điệu thấp làm người” “Hiện tại, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, giao thanh kiếm ngăn Tu La ra đây cho tôi, tôi có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Kim Thành Nam lạnh lùng nói.

Lấy được kiếm 'Tu La là chuyện thứ nhất cần giải quyết, trước tiên cần phải bảo chuyện này không có sơ hở nào trước đã

Nhấn Mở Bình Luận