"Thanh kiếm 'Tu La' đó là tối dùng vàng ròng bạc trắng mua lại, anh nói cho anh thì tôi phải cho à?”
Lâm Bình nhẹ nhấc mí mắt lên, nhìn Kim Thành Nam cách mình khoảng chừng năm mét, chậm rãi nói.
Vào lúc này, Kim Thành Nam mang trên mặt một nụ cười cực kì tự tin, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh “Chỉ bằng đây là đang ở thành Kim An, tôi nói cho tôi thì sẽ phải cho tôi!
Nụ cười trên mặt Kim Thành Nam không giảm, trong ánh mắt thì lộ ra một tia lạnh lẽo. Đây chính là vì anh thân là gia tộc quyền thế đứng đầu
Kim An tử đệ đích hệ của nhà họ Kim. “Nói như vậy, năm tay người nào lớn thì nghe người
Sắc mặt Lâm Bình vẫn binh tĩnh như cũ, trong giọng nói mang theo một tía nghiên ngầm. "Anh cũng có thể hiểu như vậy”
Lúc này, nụ cưới trên mặt Kim Thành Nam càng đậm, nhưng trong nụ cười đó lại có thêm một tia tàn nhân. "Giờ tôi cho anh hai con đường, một là ngoan ngoãn giao ra Tu La Kiếm, chuyện ở hội đấu giá trước đó tôi có thể bỏ qua, không tiếp tục so đo với anh!” "Hai là, tôi lấy đi Tu La Kiếm, phế bỏ anh, còn phải mang đi người phụ nữ của anh!”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Kim Thành Nam tập trung ở trên người Lý Nhã. Nhìn chằm chằm dáng người nóng bỏng của Lý Nhã làm cho trong lòng Kim Thành Nam nóng lên.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là Kim Thành Nam cho rằng Lý Nhã là người phụ nữ của Lâm Bình.
Cái này làm cho trong lòng Kim Thành Nam tràn ngập khoái cảm trả thù, hưng phấn khó tả.
Tuy ngoài mặt nói như thế, nhưng cho dù là Lâm Bình thật sự ngoan ngoãn giao Tu La Kiếm ra thì Kim Thành Nam cũng sẽ không thật sự bỏ qua.
Cô gái xinh đẹp không tưởng tượng nổi bên cạnh Lâm Bình, nhất định anh phải mang đi.
Nếu Lâm Bình đã dám đánh mặt anh trên hội đấu giá vậy thì nhất định phải trả giá đắt.
Mà đối với một người đàn ông, nhất là đàn ông có tiền, cho dù là không coi người bạn gái bên cạnh mình ra gì nhưng cũng tuyệt đối không khoan dung chuyện người khác cướp đi cô ta.
Việc này liên quan đến tôn nghiêm và vinh dự.
Kim Thành Nam đã sắp thỏa mãn dục vọng của mình đối với sắc đẹp của Lý Nhã, cũng muốn chà đạp tôn nghiêm và vinh dự của người con riêng họ Lâm ở Hải Nam không biết sống chết này dưới chân mình.
Chỉ có như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng anh.
Sau này, ở trong Kim An này, như vậy mới có thể rửa sạch sỉ nhục anh bị đánh mặt trong hội đấu giá.
Kim Thành Nam vừa nói ra lời này, sắc mặt Lâm Bình vẫn như cũ không thay đổi gì, nhưng ánh mắt Lý Nhã lại đột nhiên phát lạnh, ở trong lòng đã phán tử hình cho Kim Thành Nam.
Nếu như không phải hiện tại cô phải nghe mệnh của Lâm Bình thì với tính tình của Lý Nhã đã sớm ra tay phế Kim Thành Nam. "Thật à?”
Khóe miệng Lâm Bình lộ vẻ đăm chiêu càng nhiều. "Xem ra, anh là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Kim Thành Nam thấy bộ dáng của Lâm Bình như thế, hừ lạnh một tiếng. Lập tức, mười bảo tiêu Kim Thành Nam mang tới định đồng loạt xông lên.
Nhưng Kim Thành Nam lại khoát tay áo, ngăn những hộ vệ này lại.
Lâm Bình đến từ họ Lâm ở Hải Nam, mà họ Lâm ở Hải Nam cũng có một Tông Sư Hóa Cảnh, Kim Thành Nam lo lắng hộ vệ bên cạnh Lâm Bình không chừng là võ giả nội kình nhà họ Lâm mời tới bảo vệ anh.
Bảo tiêu bình thường có lẽ không phải đối thủ của đối phương. "Đi mời chú Vũ!”
Sau đó, Kim Thành Nam quay ra sau lưng nhìn về một chiếc xe đậu trên đường nói.
Đối với một cường giả tiếp cận Nội Kình Đỉnh Phong, cho dù là Kim Thành Nam cũng phải duy trì vẻ tôn kính.
Dù sao, người ta cũng làm việc cho chi này của bọn họ.
Lợi ích phải cho đủ, tôn trọng cũng phải cấp, dù loại tôn trọng này chỉ là mặt ngoài. Sau khi Kim Thành Nam nói, từ trên xe đi xuống một người đàn ông trung niên nhìn như là thư sinh. Nhưng người đàn ông trung niên bộ dáng thư sinh này vừa xuất hiện, ánh mắt những hộ vệ tụ tập ở xung quanh kia đồng loạt biến đổi.
Nếu thái độ của những hộ vệ này đối với Kim Thành Nam là kính sợ.
Vậy thì đối với người đàn ông trung niên này chính là kính nể xuất phát từ trong lòng!
Kính nể đối với cường giả! "Nếu anh đã là con riêng của nhà họ Lâm ở Hải Nam, vậy chắc hẳn cũng đã nghe nói qua Võ Đạo rồi phải không? Vị bên cạnh tôi chính là cao thủ Hình Ý Quyền đại thành, Vũ Đại tiên sinh, một quyền có thể đánh vỡ hợp kim có vàng..
Sau khi Kim Thành Nam giới thiệu, Vũ Đại cũng bước lên phía trước.
Mà mỗi khi bước ra một bước, mặt đất được trải xi măng dưới chân Vũ Đại đều lưu lại một dấu chân sâu nữa tấc. "Đáng tiếc!”
Nhưng lúc này, Lâm Bình lại thở dài.
Kim Thành Nam nhíu mày, đáng tiếc cái gì?
Ngay sau đó.
Chỉ thấy Vũ Đại trong lòng anh, trừ Tông Sư Hóa Cảnh ra thì gần như vô địch thủ đột nhiên bay ngược ra sau, rơi xuống bên cạnh anh.
Trực tiếp làm cho xi măng và mặt đất lõm vào một hố sâu.
Mà vị trí ban đầu Vũ Đại đứng thì nhiều thêm một bóng người.
Đương nhiên đó là người hộ vệ kia của Lâm Bình. "Chú Vũ?”
Con người Kim Thành Nam đột nhiên co lại, kinh hãi hô.
Nhưng sau khi Vũ Đại phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp lên nửa chữ thì đã ngất đi.
Sau đó không một chút động tĩnh. "Chết... Chết rồi...?”
Kim Thành Nam đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy. Cập nhật chương mới nhất tại T*гцуeлАРР.cом
Đại cao thủ Nội Kình Đỉnh Phong cả chi bọn anh giữa vào đã chết như vậy? Anh biết phải bàn giao với trong nhà như thế nào?
Mà lúc này, một bảo tiêu sau lưng Kim Thành Nam tranh thủ thời gian vọt lên, ngồi xổm người xuống, kiểm tra cơ thể Vũ Đại một phen. "Kim thiếu, Vũ tiên sinh không chết. “
Sau đó, bảo tiêu vội vàng nói. Nghe vậy, Kim Thành Nam nhẹ nhàng thở ra: "Không chết là được, không chết là được!” "Nhưng Vũ tiên sinh, giống như, giống như.." Bảo tiêu kinh hãi, chần chờ không dám nói. "Giống như cái gì?”
Trái tim Kim Thành Nam nhảy mắt đập mạnh lên. "Giống như, phế bỏ!" Bảo tiêu có chút không dám xác định nói, dù sao, tuy anh là người học võ, nhưng đến bây giờ ngay cả cấp độ nội kình cũng không thể bước vào. "Phế, phế rồi?”
Kim Thành Nam lần nữa quá sợ hãi.
Vũ Đại là đại cao thủ cả chi này của anh dựa vào, mấu chốt là trung thành đáng tin, nếu bị phế thì khác chết ở chỗ nào?
Rất nhanh, Kim Thành Nam đã không lo được Vũ Đại sống hay chết!
Bởi vì.
Hiện tại bày ở trước mặt anh còn một vấn đề khác.
Vũ Đại không còn.
Anh phải làm gì?
Lâm Bình sẽ bỏ qua anh à?
Nghĩ đến đây, lực lượng trước đó của Kim Thành Nam không còn chút nào, cả người bắt đầu run rẩy.
Anh không cảm thấy Lâm Bình chỉ là con riêng của nhà họ Lâm ở Hải Nam dám giết anh.
Nhưng, đánh cho anh một trận, thậm chí phế một cái chân của anh thì dưới suy nghĩ của Kim Thành Nam chưa hẳn đã không thể.
Dù sao họ Lâm ở Hải Nam, nhìn khắp cả nước cũng là đại tộc số một.
Chỉ cần không giết anh, nhà họ Kim cũng không thì vì thế khai chiến với nhà họ Lâm ở Hải Nam. "Chúng ta đi!”
Kim Thành Nam lập tức là kêu gọi những hộ vệ kia, quay người định leo lên xe, chuẩn bị đi trước tính sau.
Sau khi Kim Thành Nam cảm thấy may mắn vì mình đã chạy được lên xe, tài xế đạp chân ga, ngay khi trong lòng Kim Thành Nam nhẹ nhàng thở ra.
Kim Thành Nam lại chợt phát hiện, chân ga nổ vang.
Nhưng, chiếc xe lại không nhúc nhích tí nào, chỉ không ngừng rung động. *Chuyện gì xảy ra?”
Kim Thành Nam tức giận mắng. "Kim thiếu, ngài, ngài xem... " Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, kinh hãi nói.
Kim Thành Nam tranh thủ thời gian theo ánh mắt nhìn sang.
Chỉ thấy.
Phía trước xe đứng hai người.
Người hộ vệ tên là Bắc Hà bên cạnh Lâm Bình đang dùng một cánh tay chặn xe lại.
Khiến cho xe của anh, dù đã đạp chân ga hết cỡ những cũng không thể tiến lên chút nào.
Mà Lâm Bình thì đứng chắp tay, trên mặt mang theo một nụ cười mỉa mai. Nụ cười này làm cho Kim Thành Nam không rét mà run!