Chương 552: Tôi không đến để dự tiệc, cần thiếp mời làm gì?
Hôm sau.
Trong thành phố Kim An phi thường náo nhiệt!
Chỉ có điều, nếu dựa theo năm ngoái, cảnh tượng nào nhiệt như hôm nay, tiêu điểm của giới thượng lưu trong thành Kim An nên diễn ra ở biệt thự nhà họ Chu.
Chưa chắc.
Chỉ vì hôm nay chính là ngày mừng thọ của lão gia tử
Chu Anh Dũng nhà họ Chu. Một trong bốn gia tộc quyền thế lớn ở Kim An, lại thêm có vô số liên hệ với Lâm Thanh Sơn.
Trong ngày mừng thọ của Chu lão gia tử, các gia tộc lớn nhỏ trong thành Kim An trên cơ bản đều sẽ thừa dịp này danh chính ngôn thuận tới thăm hỏi, chỉ cần có mặt ở nhà họ Chu.
Thậm chí, lấy có tư cách tiến vào biệt thự nhà họ Chu dự tiệc làm vinh dự.
Chỉ có điều, năm nay, cổng trước biệt thự nhà họ Chu lại vắng ngắt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Chỉ lâu lâu mới có một hai chiếc xe sang trọng xuất hiện!
Ngược lại.
Nhà họ Kim vốn không có bất kỳ chuyện vui gì, nhưng chỉ vì một câu "Mở tiệc chiêu đãi chư hào Kim An" của Kim lão gia tử đã làm cho cổng nhà họ Kim, ngựa xe như nước, xe sang như mưa, quan lại tụ tập!
Tới gần giữa trưa, Mục Trường Thành tự mình lái xe chở Lâm Bình đi tới bên ngoài biệt thự của nhà họ Kim! Lúc này, trên cơ bản quý khách được mời đến đều đã sớm vào trong.
Kim trạch bên trong biệt thự còn ẩn ẩn truyền ra từng đợt âm thanh ồn ào.
Từ bên ngoài chính là có thể nghe ra, bên trong biệt thự phi thường náo nhiệt! "Thanh Sơn, đã đến biệt thự của nhà họ Kim!”
Sau khi tới đích, Mục Trường Thành nói.
Nghe vậy.
Lâm Bình đang nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở hai mắt ra.
Nhẹ nhàng nhấc chân lên, từ trên xe thương vụ đi xuống, nhìn biệt thự nhà họ Kim cách đó không xa.
Cổng lớn màu đỏ lộ ra một phong cách cổ xưa, màu son phía trên cổng lớn có khắc hai chữ "Kim trạch", lộ ra vẻ cổ xưa.
Trước cửa có sư tử đá uy nghiêm, chung quanh cây xanh râm mát. "Khí phách thật là lớn!”
Lâm Bình cười lạnh.
Biệt thự này của nhà họ Kim tọa lạc ở trung tâm thành phố Kim An tấc đất tấc vàng, tiếp giáp khu vực phồn hoa nhất, ở vị trí mà xung quanh san sát nhà cao tầng, lộ ra cực kì đặc biệt.
Tương đương cũng cho thấy rõ khí thế siêu phàm của biệt thự nhà họ Kim.
Chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy biệt thự của nhà họ Kim cũng đủ để cho rất nhiều người bình thường sinh lòng kính
SỢ. "Không nói những cái khác, chỉ riêng biệt thự chiếm mảnh đất trống này, nếu bán đi đó tuyệt đối là một con số khổng lồ, khí phách của những gia tộc quyền thế này thật là lớn!”
Bắc Hà đứng sau lưng Lâm Bình, sau khi nhìn thấy kim trạch cũng không kìm nén được nói.
Anh cũng biết, chỉ riêng vị trí mảnh đất dùng để xây dựng biệt thự này của nhà họ Kim, giá phòng xung quanh trên cơ bản đều là mấy chục triệu.
Chỉ nhìn mặt đất là có thể biết, giá trị Kim trạch này không nhỏ.
Chớ nói chi là, những kiến trúc trong Kim trạch cũng không có chỗ nào mà không phải là hai từ ‘Đắt đỏ! "Mang Kim Thành Nam lên”
Sau đó, Lâm Bình phất tay dẫn đầu đi về phương hướng biệt thự nhà họ Kim.
Hai người Mục Trường Thành và Ni Nhã thì theo sát phía sau. Mà Bắc Hà thì trở về xe thương vụ, dự định mang theo
Kim Thành Nam đến. "Vị tiên sinh này, xin dừng bước, làm phiền ngài đưa ra thiếp mời của mình!”
Khi Lâm Bình đi tới cổng lớn thì một bảo an mang theo tai nghe, mặc âu phục, dáng người to lớn đưa tay ngăn Lâm Bình lại.
Vào lúc này, người có thể đi vào biệt thự nhà họ Kim đều không phủ thì quý, hoặc là các danh lưu. Nhưng, cũng không phải là mỗi một cái quyền quý danh lưu ở Kim An giữa đều có thể có tư cách đi vào Kim trạch.
Trừ hai đại gia tộc quyền thế hiển quý Phùng, Viên ra thì đám người còn lại, chỉ có nhận lời mời, tay cầm thiếp mời mới có thể vào bên trong. "Thiếp mời?" Khóe miệng Lâm Bình mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: "Không có!” "Không có?”
Sắc mặt bảo tiêu mặc âu phục đột nhiên lạnh lão. "Không có thiếp mời thì không được đi vào dự tiệc, mau chóng rời đi!”
Thái độ của bảo tiêu thay đổi một trăm tám mươi độ, đang định đuổi người.
Làm bảo tiêu nhà họ Kim, lúc này ở cổng kiêm nhiệm vụ bảo an, hơn phân nửa nhân vật quyền quý trong thành phố Kim An đều phải khách khí với anh.
Loại cảm giác này làm cho trong lòng anh cực kỳ thỏa mãn.
Lúc này gặp một đoàn người Lâm Bình, khí chất phi phàm, vừa nhìn là đã biết không giống người bình thường, nhưng mà lại không có thiếp mời thì vẫn không có tư cách vào Kim trạch.
Xua đuổi hiển quý, quát lớn đối phương càng làm cho trong lòng vị bảo tiêu này tràn ngập một cảm giác hưng phấn.
Anh có tiền thì lại như thế nào? Anh là danh lưu hiển quý thì lại như thế nào?
Hôm nay, anh không có thiếp mời thì tôi không cho anh đi vào, ngươi sẽ không vào được! Hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không khác gì như thế! "Không có thiếp mời không được đi vào dự tiệc?” Nghe nói lời này, Lâm Bình không khỏi cười.
Tôi không đến dự tiệc thì cần thiếp mời làm gì?
Sau khi cười lạnh.
Lâm Bình nhấc chân, cất bước đi vào trong cửa lớn của Kim trạch. "Dừng lại!”
Thấy Lâm Bình không nghe mình cảnh cáo, còn khăng khăng muốn vào nhà họ Kim, sắc mặt vị bảo tiêu trước đó đột nhiên nghiêm túc.
Nếu Lâm Bình đã không nghe lời của anh, không để ý anh tức giận. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập n*hật nhanh nhất
Cũng tương tự xuất phát từ chức trách của bản thân. "Đây là Kim trạch, không phải nơi anh có thể tùy ý đi loạn, tôi cho anh thời gian ba giây, nếu anh còn không cút... “
Bảo tiêu quát lớn.
Những bảo an khác đứng ở cửa cũng nghe hỏi mà động, chuẩn bị ra tay đối với tiểu tử không biết tốt xấu này.
Dù sao, ngay cả thiếp mời của nhà họ Kim mà cũng không có thì là thật sự là hiển quý, đó cũng là loại bất nhập lưu.
Làm bảo an cho nhà họ Kim, bọn anh hoàn toàn không cần kiêng kị điều gì.
Chỉ là.
Ngay khi vị kia bảo tiêu lời nói vẫn chưa nói xong, Lâm Bình lại là hừ lạnh nói: "Kim trạch sao?”
Theo giọng nói của Lâm Bình rơi xuống, Lâm Bình đưa tay, trong nháy mắt vung lên!
Răng rắc!
Ở trên cửa lớn mà đỏ của nhà họ Chu, có một tấm bảng hiệu lớn khắc hai chữ "Kim trạch" cũng đứt gãy! Hơn nữa, vừa lúc là bị nứt ngay giữa hai chữ "Kim" và "Trạch", một phân thành hai.
Sau đó.
Bảng hiệu đã một phân thành hai cùng nhau rơi xuống.
Rơi trên mặt đất.
Lần nữa vỡ thành mấy mảnh!
Âm!
Trong chốc lát, không khí xung quanh đều như ngưng kết!
Một màn này làm cho mấy bảo tiêu thủ vệ bên ngoài
Kim trạch đờ người ra.
Sau đó, sắc mặt biến đổi lớn!
Này, cái này...
Bảng hiệu treo ở phía trên cổng chính của Kim trạch mấy chục năm, bị gãy? Mà còn là trong lúc bọn họ trông coi, bị người làm gãy rơi xuống!
Sắc mặt của những hộ vệ này lập tức tái nhợt bằng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đây chính là mặt mũi của nhà họ Kim!
Hết lần này tới lần khác ngay lúc lão gia tử nhà họ Kim mở tiệc chiêu đãi danh môn quyền quý của Kim An, bị người đánh rớt bảng hiệu!
Cái này khác đánh mặt Kim lão gia tử chỗ nào?
Đến lúc đó, Kim lão gia tử giận dữ sẽ kéo theo những hộ vệ bọn họ đều phải gặp nạn! Kết quả tuyệt đối thê thảm! "Tiểu tạp chủng, ngươi mẹ nó đang tìm cái chết!”
Sau khi những người hộ vệ này kịp phản ứng, lập tức đồng loạt phóng tới Lâm Bình. Mặc kệ cái khác, nhất định phải trước tiên bắt được kẻ cầm đầu này đã.
Đến lúc đó, mới có thể có cái bàn giao.
Có lẽ có thể để cho lửa giận của Kim lão gia tử đối với bọn họ giảm bớt một chút.
Nếu không thì một vị chấp chưởng nhà họ Kim, gia tộc quyền thế đứng đầu Kim An, tay cầm tài sản mấy trăm ngàn tỷ, cùng với lửa giận của một vị Tông Sư Hóa Cảnh Kim lão gia tử Kim Vĩnh Bảo cũng không phải những người hộ vệ bọn anh có thể tiếp nhận.
Nhưng.
Ngay khi những bảo tiêu này đồng loạt phóng tới Lâm Bình.
Lâm Bình lại không để bọn họ vào mắt, ngước mắt, ánh mắt nhìn bên trong đại trạch về phía nhà họ Kim, quát: "Việt Nam Lâm Thanh Sơn, đến đây tiếp ông chủ Kim!”