Chương 553: Không phải Lâm Thanh Sơn chết rồi hả?
Trong biệt thự của nhà họ Kim, sảnh lớn trung tâm. Sảnh lớn này chính là nơi nhà họ Kim tiếp đãi khách quý, mấy chục năm qua đã tiếp đãi một vị lại một vị quý khách.
Chứng kiến nhà họ Kim quật khởi và phát triển, đến bây giờ là gia tộc quyền thế cao quý đứng đầu Kim An!
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Kim vô số đại tộc quyền quý, xã hội danh lưu nhân sĩ của Kim An đang tụ tập!
Nhưng trong sảnh lớn này lại chỉ ngồi bốn người. Ngồi ở phía trên chủ vị, không phải người khác, chính là Kim lão gia tử còn chấp chưởng nhà họ Kim, cũng là một vị Tông Sư Hóa Cảnh duy nhất trong bốn gia tộc quyền thế lớn ở Kim An, Kim Vĩnh Bảo.
Dù ông đã qua tuổi tám mươi, nhìn lại là như là năm sáu mươi, tinh thần cực kì sung mãn. "Anh Kiều, lần trước từ biệt, chúng ta cũng sắp gần năm năm chưa gặp mặt phải không?”
Kim Vĩnh Bảo nhìn về phía một ông cụ ngồi chung ghế với ông ta, cười hỏi. "Đúng, thời gian qua trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã năm năm!”
Ông cụ được Kim Vĩnh Bảo gọi là anh Kiều, cũng cười nói.
Sinh lòng cảm khái! "Còn không phải à, năm năm trước, Như Lan vẫn là một tiểu nha đầu, bây giờ cũng là trổ mã duyên dáng yêu kiều, đều nói con gái có mười tám biển lớn, quả nhiên không sai, Như Lan là càng đổi càng xinh đẹp”
Sau đó, ánh mắt ông cụ một cô gái trẻ nhìn về phía dưới vị trí, cười ha hạ nói.
Cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, dáng người lồi lõm mê người, cánh tay trắng như tuyết lộ ra ngoài. Lúc này, cô gái trẻ tuổi đang pha trà cho hai ông cụ. Hành vi cử chỉ đoan trang ưu nhã.
Một bộ phong phạm của đại gia khuê tú.
Nếu ở đây có người ngoài hiểu rõ nhà họ Kim thì có thể nhận ra, cô gái trẻ tuổi đang pha trà này chính là Kim Như lan, một trong hai viên hòn ngọc quý trên tay nhà họ Kim!
Chính là thụ nhất Kim lão gia tử yêu thích tiểu bối một trong. Nghe nói ông cụ lời này, Kim Như Lan lập tức là dịu dàng cười một tiếng: "Ông nội cũng càng ngày càng trẻ ra nữa nha!”
Vừa nghe lời này, ông cụ cũng cười phá lên.
Ông cụ ngồi cùng ghế với Kim Vĩnh Bảo không phải người khác, chính là tiếng tăm lừng lẫy Đà Nẵng Kiều gia Kiều Hoàng Tài "Đừng nói Như Lan, biến hóa của Kiến Luân cũng không nhỏ!" Kim Vĩnh Bảo cũng cười ha hả, ánh mắt hài lòng nhìn về phía Kiều Kiến Luân bên cạnh chỗ ngồi của Kim Như Lan
Kiều Kiến Luân chính là cháu trai dòng chính của Kiều Hoàng Tài, người thừa kế tương lai của Đà Nẵng Kiều gia!
Lần này, Kiều Hoàng Tài mang theo cháu trai Kiều Kiến Luân đến Kim An, ngoại trừ việc gặp lại bạn già ra thì hai người bọn họ cũng là cố ý sắp tác hợp tác hợp cho cháu trai và cháu gái của mình. Kiều gia là một gia tộc lớn ở Đà Nẵng, ở Đà Nẵng cũng là có được địa vị không nhỏ.
Không kém hơn nhà họ Kim chút nào.
Thậm chí bởi vì là bản thổ ở Đà Nẵng, cho nên một số phương diện thực lực, thậm chí sắp vượt qua nhà họ Kim không ít.
Nhưng thực lực kinh tế của nhà họ Kim, tương đối mà nói lại là hơi có ưu thế!
Lại thêm hai người quen biết, đã từng nói chuyện với nhau, tương lai sẽ tác hợp cho con cháu của hai nhà.
Bởi vậy, đến bây giờ, hai người Kim Vĩnh Bảo và Kiều
Hoàng Tài đã quyết định thông gia!
Mà sở dĩ Kim Vĩnh Bảo lựa chọn ngày hôm nay, rộng mời chư hào Kim An đến đây Kim Trạch dự tiệc, trừ bởi vì hôm nay ông cố ý nhằm vào ngày mừng thọ của lão gia tử Chu Anh Dũng nhà họ Chu ra.
Thì còn có một tầng nguyên nhân nữa.
Đó chính là thừa dịp Kiều Hoàng Tài mang theo Kiều Kiến Luân đến đây, cho nhà bên kia thấy, nhà họ Kim của họ ở Kim An có được lực lượng khổng lồ cỡ nào.
Để Kiều gia hiểu được nếu hai nhà kết thông gia thì tuyệt đối là đôi bên cùng có lợi!
Nhưng khi Kim Vĩnh Bảo vừa nói xong câu: "Đừng nói Như Lan, chính là Kiến Luân biến hóa cũng không nhỏ!", ngay khi vừa muốn tiếp tục mở miệng.
Bỗng nhiên, một tiếng động giống như tiếng sấm đột nhiên truyền đến: "Việt Nam Lâm Thanh Sơn, đến đây gặp mặt gia chủ nhà họ Kim!”
Mỗi chữ mỗi câu, rõ ràng lọt vào tai.
Mạnh như Tông Sư Hóa Cảnh Kim Vĩnh Bảo, khi nghe được câu này cũng bị chấn khí huyết cuồn cuộn!
Mà ở sảnh lớn trung tâm, về phần hai người Kiều Kiến Luân và Kim Như Lan, càng cảm giác màng nhĩ đau nhức, một trận đầu váng mắt hoa!
Ly trà trước mặt Kim Như Lan thậm chí đã nổ tung.
Mà đạo thanh âm này, không chỉ có bọn người Kim Vĩnh Bảo ở sảnh lớn trung tâm nghe thấy.
Tất cả tân khách đến Kim trạch dự tiệc, cũng toàn bộ đều nghe thấy. "Lâm Thanh Sơn?" Đám người nhao nhao chấn kinh.
Có người sắc mặt đại kinh, không khỏi kinh hãi! Có người thì là mặt mũi tràn đầy không hiểu, không rõ ràng cho lắm!
Ngồi ở giữa sảnh lớn, cả người Kim Vĩnh Bảo run rầy!
Đến khi dư âm biến mất, ông thân là Tông Sư Hóa Cảnh mới triệt để bình phục lại khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể.
Nhưng.
Giờ phút này.
Sắc mặt Kim Vĩnh Bảo lại cực kì kinh hãi. "Lâm Thanh Sơn? Sao lại là Lâm Thanh Sơn? Không phải anh ta đã chết rồi hả?”
Kim Vĩnh Bảo sợ hãi nói.
Đừng nói Kim Vĩnh Bảo, chính là Kiều Hoàng Tài ngồi bên cạnh bị sóng âm chấn sắc mặt tái nhợt, lúc này, sắc mặt càng hóa thành hoàn toàn trắng bệch! "Ông nội, ai là Lâm Thanh Sơn?” Kim Như Lan vuốt vuốt huyệt Thái Dương còn có chút thấy đau, nhíu mày hỏi. Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Tuy cô là một trong hai cháu gái được Kim Vĩnh Bảo thương yêu nhất, nhưng dù sao tuổi của cô cũng không lớn, bây giờ việc học cũng còn chưa hoàn thành.
Không bằng người chị của mình đã bắt đầu làm việc cho gia tộc.
Bởi vậy, rất nhiều chuyện liên quan tới quyết sách, nhiều chuyện bí ẩn trong gia tộc, cũng không phải là quá rõ ràng. "Lâm Thanh Sơn?” "Việt Nam Chiến Thần!” "Thần thoại đương thời!”
Sắc mặt Kim Vĩnh Bảo cũng trắng bệch, thanh âm thậm chí ẩn có chút run rẩy.
Vừa rồi chỉ là sóng âm đa làm cho hẳn vị này hóa cảnh hậu kỳ đại tông sư khí huyết sôi trào, thẳng đến dư âm biến mất, đây mới là đem khí huyết bình phục lại.
Đủ để chứng minh thực lực của người tới khủng bố, hoàn toàn không phải anh có thể so sánh Chẳng lẽ, người tới thật là Lâm Thanh Sơn?
Anh ta, thật không chết?
Bây giờ, trở về rồi?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Kim Vĩnh Bảo càng thêm trắng bệch.
Lâm Thanh Sơn chưa chết, vậy hàng loạt động tác mà bọn họ nhằm vào nhà họ Chu, chỉ sợ sẽ là như là thẳng hề đang khiêu vũ, cuối cùng chỉ có thể là đồ làm cho người ta cười, không có nổi chút tác dụng nào.
Thậm chí, đưa đến phản tác dụng.
Đương nhiên, làm cho Kim Vĩnh Bảo lo lắng nhất kỳ thật cũng không phải là anh liên hợp hai đại gia tộc quyền thế Phùng, Viên chèn ép nhà họ Chu, chuẩn bị xoá tên nhà họ Chu khỏi danh sách gia tộc quyền thế ở Kim An.
Dù sao, mặc dù nhằm vào nhà họ Chu, nhưng Kim Vĩnh Bảo vô cùng rõ ràng, bọn họ có thể chèn ép nhà họ Chu, có thể khi dễ nhà họ Chu, thậm chí có thể nghĩ hết biện pháp để nhà họ Chu suy bại thành một gia tộc nhỏ.
Nhưng muốn diệt đi nhà họ Chu, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Bọn hắn nếu thật là có loại ý nghĩ đó, phía trên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Bởi vậy, Kim Vĩnh Bảo cũng chưa từng nghĩ tới muốn diệt toàn bộ nhà họ Chu trảm thảo trừ căn. Nhưng, Kim Vĩnh Bảo lại là rất lo lắng một chuyện khác.
Hai chân Chu gia lão gia tử Chu Anh Dũng bị phế bỏ, bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn thật là ông từng âm thầm ra tay, dẫn đến Chu Anh Dũng tai nạn giao thông.
Nếu là Lâm Thanh Sơn phát giác chuyện này, truy cứu tới thì cửa này chỉ sợ cũng không dễ vượt qua như vậy. “Hi vọng sẽ không phải là anh ta!”
Kim Vĩnh Bảo cắn rằng nói.
Sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Anh muốn đi xác nhận một phen!