Chương 562: Để họ đứng ngoài đợi đi
Trong biệt thự nhà họ Chu, Lâm Bình cũng không quan tâm nhiều đến việc Bắc Hà xử lý Diệp Thiên Tân. Khi mọi người đang vô cùng tò mò thân phận của Lâm
Bình, thì anh lại đi về phía Chu Anh Dũng. “Ông Chu, vãn bối Lâm Bình chúc ngài sinh thần vui vẻ.” Lâm Bình chủ động hành lễ của vãn bối.
Với thân phận của Lâm Thanh Sơn thì không cần làm vậy với Chu Anh Dũng.
Nhưng lấy thân phận là đồng đội vào sinh ra tử với
Chu Thanh, Lâm Bình cũng coi mình cùng bối phận với cô ấy, xem Chu Anh Dũng là trưởng bối, cũng kính trọng ông cụ. “Đại lễ của Lâm nguyên soái, ta sao dám nhận. Chu Anh Dũng vội vàng nói. Chỉ tiếc giờ ông cụ đang ngồi xe lăn, không thể đứng lên tiếp đón được. “Ông à, hôm nay cháu không lấy thân phận nguyên soái Bắc Cảnh, ông cũng đừng gọi cháu là Lâm nguyên soái” Lâm Bình cười nói.
Nghe hai người nói chuyện, ngay lập tức có vài vị khách đã suy nghĩ ý vị trong đó. Bắc Cảnh? Lâm nguyên soái?
Lâm Thanh Sơn?
Trên cả nước nguyên soái Bắc Cảnh không phải đặc biệt chỉ Lâm Thanh Sơn. Nhưng Lâm nguyên soái Bắc Cảnh ngoài Lâm Thanh Sơn ra thì làm gì có ai?
Trong nháy mắt, những người đã nghĩ ra bỗng rất hăng
Vốn dĩ bọn họ cho rằng đứng cùng một phe với nhà họ hái.
Chu sẽ có khả năng làm cho chính họ cũng gặp phải nguy cơ bị diệt. Nhưng thật không ngờ, Lâm Thanh Sơn vẫn chưa chết, bây giờ anh đã quay về.
Vậy thì nhà họ Chu không chỉ không bị sụp đổ, mà có khả năng sẽ tiến thêm một bước nữa.
Mà bọn họ, những gia tộc và đối tác làm ăn trong lúc khó khăn, lại lựa chọn đứng chung chiến tuyến với nhà họ Chu còn lo gì không theo đó mà đi lên?
Ngược lại, những gia tộc hào môn, đứng đầu là nhà họ
Kim kia sẽ gặp xui xẻo.
Đúng là xui xẻo lớn rồi! “Sếp Trần, sao ông lại vui mừng thế? Không lẽ Diệp Thiên Tân với Bùi Kiến Anh có thù riêng gì à?” Trong đám khách khứa, có người hỏi người bên cạnh.
Sếp Trần bị hỏi, họ nhẹ một tiếng, cố gắng thu bớt vẻ tươi cười trên mặt, ra vẻ cao thâm, nói sâu xa: “Bắc Cảnh,
Lâm nguyên soái! Ông nghĩ cho kỹ đi!”
Nghe xong, người hỏi hơi lơ mơ, sau đó hai mắt đột nhiên mở to. Ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn lên bóng dáng người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh Chu Anh Dũng.
Chúc thọ xong, mọi người lại chào hỏi một lượt.
Không đợi Chu Anh Dũng và Chu Thành Anh cha của Chu Thanh hỏi, Lâm Bình đã chủ động nói: “Bây giờ Chu Thanh vẫn chưa có tin tức, nhưng mọi người yên tâm, cô ấy vẫn còn sống. Cháu nhất định sẽ tìm được cô ấy an toàn trở về” “Lần này cháu đến Kim An là muốn nói tin này cho mọi người để mọi người yên tâm. ‘Đương nhiên cũng tiện tay giúp mọi người giải quyết rắc rối. Câu này Lâm Bình không nói ra, nhưng người nhà họ Chu lại hiểu được.
Dù Lâm Bình không làm gì cả, chỉ cần có tin anh còn sống trở về thì nhà họ Chu cũng yên ổn không có chuyện gì.
Thế mà anh lại còn tự mình đến nhà họ Chu giúp họ một tay.
Mấy năm nay nhà họ Chu phát triển nhanh, trình độ phát triển cũng tính theo cấp số nhân, không tránh khỏi việc có quan hệ với Lâm Thanh Sơn. “Có câu này của Lâm nguyên soái, tôi yên tâm rồi. Từ hôm qua, sau khi nhận được tờ giấy của Lâm
Thanh Sơn, trong lòng ông với vợ đều dấy lên hy vọng.
Hôm nay cuối cùng cũng nghe được lời khẳng định của Lâm Thanh Sơn. Những người khác của nhà họ Chu, sau khi nghe được tin Chu Thanh vẫn còn sống, ai nấy đều vui mừng phấn khởi.
Ngoài quan hệ huyết thống tình thân, Chu Thanh cũng có vị trí quan trọng, cả nhà họ Chu ngoài ông cụ Chu Anh Dũng thì Chu Thanh là tiểu bối Tông sư Hóa cảnh, là trụ cột quan trọng nhất.
Có câu, dù gì Lâm nguyên soái cũng họ Lâm, không phải người nhà họ Chu. Chỉ có Chu Thanh mới thực sự là người nhà họ Chu. Dù là lúc nào thì cũng sẽ suy nghĩ cho nhà họ Chu trước tiên.
Mọi người nghĩ như thế cũng là chuyện thường tình. “Ông, để cháu xem chân của ông xem.” Sau đó, Lâm Bình nói.
Nếu có thể, Lâm Bình sẽ nghĩ cách chữa khỏi hai chân cho ông cụ. “Vậy phiền Lâm nguyên soái rồi. Nghe xong, Chu Anh
Dũng cảm kích nói.
Trong lòng ông cụ cũng không khỏi lóe lên chút hi vọng.
Chẳng may Lâm Bình có thể chữa khỏi hai chân cho ông thì sao. Dù sao nếu có thể, Chu Anh Dũng cũng không muốn sau này mình sẽ phải ngồi xe lăn mãi.
Lâm Bình cười nói: “Không phiền ạ.
Đám người Chu Anh Dũng vẫn kiên trì muốn gọi anh là
Lâm nguyên soái, Lâm Bình cũng không nói thêm gì.
Sau khi kiểm tra xong, trong lòng Lâm Bình cũng thấy nhẹ nhõm. “Ông à, cháu chúc mừng ông trước, hai chân của ông có thể hồi phục ạ.” Lâm Bình cười nói. “Lâm nguyên soái, cha tôi còn có thể đứng lên được nữa ư?” Anh em Chu Thành Anh kích động hỏi, vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình gật đầu nói: “Với y học bây giờ thì không làm được, nhưng cháu nói có thể thì có thể."
Nói xong, tay Lâm Bình đặt lên sống lưng Chu Anh Dũng.
Chân nguyên trong cơ thể vận chuyển vào trong người ông cụ.
Lợi dụng chân nguyên, để nó chạy vào trong cơ thể Chu Anh Dũng, giúp ông cụ từ từ hồi phục. “Chân của ta hình như có chút cảm giác rồi!” Rất nhanh, Chu Anh Dũng ngạc nhiên vui mừng nói.
Mấy phút sau, Lâm Bình thu tay lại. “Ngày mai cháu sẽ cho người mang đến một giọt nước thần sinh mệnh. Sau đó pha loãng nước thần sinh mệnh tiêm vào hai chân của ông, rồi tính dưỡng một thời gian thì hai chân ông sẽ có thể khôi phục như lúc trước.” Lâm Bình lại nói.
Chu Anh Dũng không phải người tu võ đạo, sau khi được chân nguyên của anh chữa trị, lại thêm một giọt nước thần sinh mệnh cũng đủ để hai chân ông cụ khôi phục lại. Ít nhất là có thể khôi phục bình thường. “Ân tình của Lâm nguyên soái không biết lấy gì báo đáp. Anh em Chu Thành Anh thấp giọng nói với Lâm Bình.
Dù Lâm Bình và Chu Thanh là bạn, theo bối phận như Chu Thanh thì Lâm Bình cũng là vãn bối của họ, nhưng anh em Chu Thành Anh cũng không do dự muốn hành lễ với Lâm Bình.
Thấy thế, Lâm Bình khoát tay, phát ra chân nguyên, ngăn không để họ cúi người xuống. Tamlinh247.vn trang *web cập nhật nhanh nhất
Lúc này, Chu Bảo Nhi cũng đi đến trước mặt Lâm Bình, hỏi: “Anh Lâm Bình, chuyện Tôn Minh Triết là do anh làm phải không?”
Mắt Chu Bảo Nhi hơi chớp, vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm
Bình. Trong lòng Chu Bảo Nhi đã gần như chắc chắc là Lâm Bình làm, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Lâm Bình thừa nhận. “Cô bé Thư Vân này hai năm không gặp, giờ đã là một ngôi sao lớn rồi nha!” Lâm Bình không trả lời cô nàng mà lại cười trêu. “Gì mà ngôi sao lớn, mục tiêu của em là trở thành diễn viên ưu tú chứ không phải ngôi sao giải trí đâu.” Chu Bảo Nhi nhăn mũi nói. “Mục tiêu này rất tốt.” Lâm Bình giơ ngón cái lên.
Thấy Lâm Bình giơ ngón cái, Chu Bảo Nhi rất vui. Được anh Lâm Bình ủng hộ đủng là một chuyện vui.
Nhưng rất nhanh, cô nàng như nghĩ tới điều gì, khế giậm chân lại hỏi: “Anh Lâm Bình, anh còn chưa trả lời em. Tên chó săn kia muốn bôi đen em sao lại đổi thành hắn ta muốn xin lỗi em vậy? Chuyện này có phải anh làm không? Anh mau nói cho em đi...
Thấy Chu Bảo Nhi đã là cô gái hai mươi tuổi nhưng lúc này lại giống như một đứa trẻ, Lâm Bình cười to, hỏi: “Em gái, nếu anh nói không phải anh làm thì sao?” “Em sẽ không vui” Chu Bảo Nhi chu môi nói.
Hành động và câu trả lời của cô nàng chọc cho Lâm Bình, Chu Anh Dũng, cha cô nàng Chu Thành Nam cười ha há.
Tất nhiên mọi người đều biết chuyện này ngoài Lâm Bình ra thì không ai làm được. Cũng chỉ có Chu Bảo Nhi là lôi kéo Lâm Bình hỏi đến cùng thôi.
Thấy mọi người đều cười, Chu Bảo Nhi bỗng hừ một tiếng: “Anh Lâm Bình, em nói cho anh biết, em không còn là cô bé mấy năm trước nữa đâu. Giờ em đã lên đại học năm 3 rồi, ở học viện điện ảnh rất nhiều người đều gọi em là đàn chị đó. Em không còn nhỏ nữa, sau này anh không được gọi em là cô bé nữa đầu. “Được, vậy thì gọi là cô nàng” Lâm Bình lại trêu.
Chu Bảo Nhi lại tức giậm chân.
Lúc này, đứa bé canh cửa lại đến báo: “Gia chủ, gia chủ nhà họ Phùng, Viên, Hồ, Dương... bên ngoài còn có khoảng trăm người đều muốn gặp ngài, muốn vào chúc thọ ngài... Cảnh tượng này dọa sợ cu cậu, làm cu cậu cũng không dám trực tiếp hô lên, mà phải mau chóng chạy vào thông báo.
Nghe thấy thế, vẻ mặt những vị khách đến nhà họ Chu đều khẽ động. “Đám chó này phản ứng cũng nhanh thật!”
Vị sếp Trần được hỏi trước đó thấp giọng mắng một câu.
Đám người Chu Anh Dũng sau khi nghe bẩm báo cũng sững sờ. Họ cũng không ngờ sao những người này thoáng cái đã đến hết đây?
Ánh mắt Chu Anh Dũng nhìn Lâm Bình, ông biết chắc chắn đám người này đến vì Lâm Bình. Hoặc là nói vì có
Lâm Bình ở đây nên mới đến.
Lâm Bình bỗng nhiên hỏi: “Ông à, ông không chuẩn bị nhiều cơm như thế chứ?”
Chu Anh Dũng hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu được.
Ông cụ đáp: “Không!”
Trên thực tế cũng không chuẩn bị nhiều đến thế. “Nếu thế thì nói với họ, bảo họ chờ ở ngoài đi, đợi chúng ta ăn cơm xong rồi nói chuyện” Lâm Bình nói với cu cậu canh cửa.