"Laura?"
Lâm Bình nhíu mày, sau đó mở một bức ảnh trong điện thoại ra. “Xin hỏi, Laura mà hai người nói có phải người này không?” Anh hỏi. “Chúng tôi không biết Laura nào cả, đồng hồ này đúng là chúng tôi mua. Người con trai lại nói.
Chỉ có điều, dù là chàng trai trẻ hay cô gái nhỏ chưa đến hai mươi tuổi, thì ánh mắt hai người họ không thể lừa được Lâm Bình.
Tức thì trong lòng Lâm Bình vui vẻ.
Tìm mòn mỏi không thấy, không tốn chút sức nào lại tìm ra! Thật không ngờ, chỉ ở thành phố Nuo ăn một bữa cơm, thế mà lại gặp được người đã từng nhìn thấy Hứa Tình Nhi. “Chào hai người, tôi là bạn của cô gái trong ảnh này, cũng chính là bạn của cô gái Laura trong miệng hai người nói” “Tên thật của cô ấy là Hứa Tình Nhi, tôi tên Lâm Bình. Cô ấy đã mất tích hơn nửa năm rồi, chúng tôi vẫn luôn đi tìm cô ấy. Người nhà cô ấy cũng vô cùng lo lắng cho cô ấy.
Nếu hai người biết tin tức gì của cô ấy xin hãy nói cho tôi, được không?” Lâm Bình chân thành nói. Anh nhìn ra được, đôi tình nhân trẻ này rất đơn thuần, chỉ là rất cảnh giác với người lạ như anh mà thôi.
Nghe xong, quả nhiên hai người có hơi dao động. Đặc biệt là cô gái nhỏ kia, có vẻ như nhịn không được muốn nói cho Lâm Bình.
Lúc này, lòng Lâm Bình chợt động. nói dối rất thiện ý: “Tôi với cô ấy cũng là người yêu, vốn đã chuẩn bị đính hôn, cuối năm nay sẽ cưới. Nhưng bây giờ cô ấy lại mất tích, tôi đã đi nửa thế giới để tìm cô ấy. Tôi rất nhớ rất nhớ cô ấy, hi vọng có thể xác định được an nguy của cô ấy, sớm tìm được cô ấy về nhà. Nếu hai người biết tin, xin hãy nói cho tôi, cầu xin hai người...
Lúc này, Lâm Bình hóa thân thành một diễn viên phải hành động, trong lời nói tràn đầy tình cảm.
Lý Nhã ở bên cạnh, sau khi thấy Lâm Bình chạy đến trước bàn của đôi tình nhân kia, cô nàng đã biết mình hiểu lầm anh rồi.
Thế nhưng lúc này nghe Lâm Bình nói dối chứa chan tình cảm như vậy, cô nàng nhịn không được mắng trong lòng: “Đen tối!”
Nhưng Lý Nhã cũng có hơi xúc động khác.
Đừng nói Lâm Bình là cường giả Thần cảnh, là một người quan trọng của quốc gia, nếu đổi thành một Tông sư
Hóa cảnh bình thường hoặc một hào môn giàu có, thậm chỉ là một tên cường hào ác bá nào đó, trong tình cảnh gấp gáp tìm Hứa Tình Nhi, có thể sẽ không lãng phí tâm tư và mồm mép như thế. Mà sẽ trực tiếp mang hai người họ đi, ép đến khi nào họ mở miệng thì thôi.
Nhưng Lâm Bình không làm thể.
Dù sao Lý Nhã biết, hai người trẻ tuổi này vẫn rất ngây thơ, vừa nhìn đã biết là kiểu người chưa trải sự đời. Chỉ cần hơi uy hiếp thôi có lẽ đã bị dọa sợ nói ra hết sự thật.
Thế mà Lâm Bình lại không chọn cách cưỡng ép đe doa.
Có lẽ vị chiến thần Việt Nam Lâm Thanh Sơn này có một mặt đặc biệt riêng!
Hoặc có thể gọi là sức hấp dẫn!
Một bên khác, sau khi nghe lý do Lâm Bình nói, lại thêm trên mặt bất giác thể hiện sự nhớ nhung sâu đậm, cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi lập tức không nhịn được, trực tiếp nói: “Anh... anh có chứng cứ gì chứng minh hai người là người yêu không...?”
Nghe xong, Lâm Bình liền biết có hi vọng. Mà lần này, chàng trai trẻ kia cũng không ngăn cùng nhìn Lâm Bình. cản, “Xem này, đây là ảnh hai chúng tôi từng chụp” Sau đó, Lâm Bình lại tìm ra ảnh chụp chung của anh và Hứa Tình Nhi.
Ảnh được chụp ở trại huấn luyện Suối Vàng. Lúc đó, “chị đại” Hứa Tình Nhi dường như đang ôm Lâm Bình, hành động nhìn có vẻ thân mật.
Sau khi nhìn thấy ảnh chụp, xác nhận đôi nam nữ “thân mật” trong ảnh chính là vị Lâm Bình trước mắt và cả chị Laura của họ, hai người nhẹ nhàng thở ra, cũng bỏ cảnh giác trong lòng xuống. “Chào anh, tôi tên là Eles, cô ấy tên Saiilya. Chiếc đồng hồ này đúng là chị Laura tặng cho chúng tôi.. Lúc này, Eles là đàn ông liền mở miệng nói, kể lại tất cả từ đầu đến cuối cho Lâm Bình nghe.
Hóa ra, hai người họ đến từ thôn Hàn Sương trong dãy núi Đông An cạnh thành phố Nuo. Mà Saiilya chính là người được chọn đi hiến tế thần Vu.
Nhưng hai người Saiilya và Eles đã sớm có tình cảm với nhau. Sau khi bị Hứa Tình Nhi gọi là Laura biết, Hứa Tình Nhi nghĩ cho hai người một cách, để Eles dẫn Saiilya lén trốn khỏi thôn Hàn Sương.
Như thế có thể tránh được bi kịch Saiilya bị đưa đi hiến tế cho thần Vu.
Đồng thời, Hứa Tình Nhi cũng lấy một vài đồ có giá trị trên người mình cho hai người, để sau khi họ rời khỏi thôn Hàn Sương, ra thế giới bên ngoài có thể có chút vốn để sống tiếp. Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Chiếc đồng hồ Lâm Bình nhìn thấy chính là một món trong đó. “Thôn Hàn Sương?” Trong mắt Lâm Bình lóe sáng. “Hứa Tình Nhi... Laura hiện giờ vẫn đang ở thôn Hàn Sương à?” Lâm Bình vội hỏi. “Điều này... chúng tôi cũng không rõ lắm... chúng tôi đã rời khỏi đó mấy ngày rồi, lúc trước là chị Laura tiễn chúng tôi đi. Nếu không, chúng tôi cũng không thể tránh được hết mọi người để chạy trốn... “Thế nên, bây giờ chị Laura còn ở thôn Hàn Sương không thì chúng tôi cũng không rõ” Hai người có hơi không chắc chắn nói. “Được rồi, cảm ơn hai người” Lâm Bình cảm kích nói.
Sau đó, Lâm Bình lại nhắc nhở một câu: “Phải rồi, trước khi hai người chưa thích nghi được với xã hội, những đồ mà Laura tặng, tốt nhất đừng lấy ra. Đợi khi hai người thích ứng với xã hội rồi tính sau, dù sao bên ngoài có rất nhiều người xấu” Đồ Hứa Tình Nhi tặng hai người Eles và Saiilya, Lâm
Bình cũng không lấy lại, cũng không lấy tiền chuộc về. Nếu Hứa Tình Nhi đã tặng thì là đồ của hai người họ.
Nghe Lâm Bình nói, Eles và Saiilya đều gật đầu, sau đó Saiilya lấy đồng hồ trên tay xuống cho vào túi áo, rồi cười với Lâm Bình.
Lâm Bình cũng cười một cái, sau đó mới rời đi. “Cậu Lâm, tôi còn tưởng anh sẽ để lại cho Eles và Laura ít tiền chứ!”
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lý Nhã nói.
Tuy nhiên, Lâm Bình lại lắc đầu: “Hai người họ mới từ trên núi xuống, cần phải tự mình chịu chút khổ mới được. “Hơn nữa, nếu sư tỷ đã tặng họ vài đồ đáng giá, vậy tôi không cần lại đưa tiền cho họ nữa. Họ không cần bố thí và đồng tình” “Đồng thời, cũng không thể để họ nhận thức sai việc không làm mà hưởng, có tiền dễ dàng như vậy, đó là hại họ."
Nói xong, Lâm Bình lại nói tiếp: “Gọi cho Bắc Hà, bây giờ chúng ta đến thôn Hàn Sương” “Được” Lý Nhã gật đầu.
Đồng thời, khóe miệng cô nàng cũng cong lên nụ cười kỳ lạ.
Lúc này Bắc Hà có phải đang... Nếu là thế, Lý Nhã muốn xem thử lúc cô nàng gọi điện đến, bảo anh ta phải lập tức rời đi, không biết về mặt Bắc Hà sẽ thế nào?
Nghĩ thôi cũng đã thấy thú vị rồi!