Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 62: Hành vi phạm tội của các người không thể tha thứ

Trên mặt người đến mang theo sự lạnh lẽo, ánh mắt lạnh đến thấu xương. Điều này khiến cho người ta khiếp sợ, khiến cho người ta cả kinh. Người này, sao lại xuất hiện ở đây?

Làm sao chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên có nhiều hơn một người?

Mặc dù bọn họ cảm thấy nghi hoặc về sự xuất hiện của Lâm Bình, nhưng hai người kia cũng không có quá nhiều chần chờ.

Trong đó có một người đàn ông xăm mình, lúc này từ phía sau lưng, rút dao găm ra. “Ranh con, dám xen vào chuyện của người khác, con mẹ nó, mày chán sống rồi à?”

Sau khi nói xong, tên xăm mình này sải bước đi đến, lao về phía Lâm Bình, trên tay cầm dao găm đâm đến cánh tay Lâm Bình.

Giết người, nếu như không phải chẳng còn cách nào khác, bọn họ sẽ không dám.

Nhưng làm bị thương người khác, đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.

Thế nhưng, ngay lúc anh ta vung dao găm hướng về phía Lâm Bình.

Anh ta chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên, ngay sau đó, anh ta tập trung nhìn lại, Lâm Bình thế mà đã biến mất.

Người đâu?

Tên xăm mình lại một lần nữa khiếp sợ, giống như gặp ma vậy.

Chẳng qua vào lúc này, phía sau anh ta lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết. "Á!"

Tiếng kêu vô cùng thảm thiết, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết kia đột nhiên biến mất.

Tên xăm mình vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy đồng bọn của anh ta đã sớm ngã trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, mặt mũi tràn đầy đau đớn.

Nhất là hai cánh tay trước đó đã chạm vào Lâm Nhã, lúc này rất thê thảm, nhìn thấy mà giật mình. Mà Lâm Nhã vốn dĩ bị anh ta ôm trong tay, hiện tại đang tựa vào người Lâm Bình, cả người không có sức.

Lâm Bình chỉ có thể vươn một tay ra ôm lấy eo Lâm Nhã, như vậy mới không để Lâm Nhã ngã xuống đất. “Còn anh nữa.

Lâm Bình ngước mắt nhìn về phía tên xăm mình, giọng nói trở nên bình tĩnh lại.

Thậm chí so với bất kỳ lúc nào, càng thêm bình tĩnh Dường như tâm trạng của anh không có chút chập hơn. chờn nào.

Chẳng qua, người càng hiểu rõ “Lâm Thanh Sơn” sẽ càng biết, lúc Lâm Thanh Sơn tức giận, vẻ mặt của anh chưa chắc thể hiện ra điều đó. Ngược lại, Lâm Thanh Sơn bình tĩnh mới là đáng sợ nhất.

Rồng có vảy ngược, mà người nhà chính là vảy ngược của Lâm Bình.

Chạm vào, nhất định phải chết.

Tên xăm mình nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh sâu xa của Lâm Bình. Anh ta chẳng những không buông lỏng, ngược lại càng thêm căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại anh ta chỉ cảm thấy, chính mình giống như một ngọn lửa yếu ớt, mà Lâm Bình ở đối diện chính là một mặt biển mênh mông không nhìn thấy giới hạn.

Nhìn thì như sóng êm gió lặng, nhưng chỉ cần hơi gợn sóng là có thể khiến anh ta chết không có chỗ chôn. “Anh... Anh muốn làm gì?”

Tên xăm mình không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run rẩy, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.

Dao găm trong tay anh ta, thậm chí còn có phần cầm không vững, bắt đầu trở nên run rẩy.

Đây là tình huống chưa từng xảy ra.

Rõ ràng người đối diện chỉ nói ra ba chữ “Còn có anh”, chưa làm ra hành động gì, nhưng tên xăm mình lại cảm thấy mình đã bị bóng ma tử vong bao trùm, khiến cho cả người anh ta run rẩy.

Đúng lúc này, từ trong chiếc xe ô tô kia, lại có một người đàn ông đi xuống, trên mặt anh ta có một vết sẹo kéo dài, nhìn rất hung dữ.

Trong tay anh ta còn cầm một thanh mã tấu. “Anh Trương... Anh Trương

Sau khi tên xăm mình nhìn thấy Trương mặt sẹo đến, giống như thấy được người đáng tin cậy, cuối cùng trong lòng cũng bớt hoảng hốt. “Móa nó chứ, phế vật. Nhìn thấy tên xăm mình sợ hãi như thế, Trương mặt sẹo hừ lạnh một tiếng. Anh ta chính là “đại ca” của đám người này, biệt danh là “Trương mặt sẹo”, người ta thường gọi là anh Trương. “Ranh con, mày dám quản chuyện của Trương mặt sẹo tao, còn dám đánh bị thương đàn em của tao, con mẹ nó, mày đang tìm đường chết đấy hả.

Trương mặt sẹo giơ mã tấu trong tay lên, chỉ về phía

Lâm Bình. “Tội của các người, không thể tha thứ.

Lâm Bình trả lời anh ta, chỉ đơn giản là tám chữ.

Mà tám chữ này, xem như là tuyên án sau cùng, tuyên án vận mệnh của Trương mặt sẹo.

Sau khi Lâm Bình vừa nói xong, Trương mặt sẹo và tên xăm mình, hai người bọn họ nhất thời bị đánh bay ra ngoài. Trên không trung, họ trực tiếp hộc máu, rơi xuống mặt đất, không ngừng kêu rên.

Bên trong chiếc xe ô tô kia, tên lưu manh còn sót lại ngồi trên ghế lái, nhìn thấy cảnh này cũng không dám xuống xe.

Gặp phải tình cảnh này, da đầu anh ta tê dại, trong lòng hoảng sợ đến đỉnh điểm.

Lúc này, anh ta vội vàng giảm chân ga, điều khiển xe ô tô, giống như một mũi tên, đột nhiên lao ra ngoài.

Con mẹ nó cái gì mà nghĩa khí giang hồ. Trước cái chết, anh ta đâu còn nhớ được những người khác. Anh ta chỉ muốn trốn, nhanh chóng chạy trốn.

Thế nhưng ngay khi chiếc xe còn chưa chạy được vài mét, Lâm Bình lại cong ngón tay lên, búng một cái. Trong lúc nhất thời, không trung xuất hiện một cơn chấn động Một luồng sóng khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, đột nhiên bắn ra.

Lốp của chiếc xe ô tô kia trực tiếp nổ tung, chiếc xe đó mất khống chế, đâm vào một bên lan can. Bên trong xe, tài xế đập đầu vào trên tay lái, tuy túi khí an toàn đã kịp thời bung ra. Thế nhưng tên lưu manh này vẫn bị đập đầu đến choáng váng, may mắn là tốc độ của xe chưa lên đến tối đa, nếu không kết cục của anh ta sẽ càng thê thảm hơn. Cập nhật nhanh nhất trên *Tamlinh247.vn

Ngay khi tên lưu manh này kịp thời phản ứng, anh ta lập tức đẩy cửa xe ra, lập tức muốn chạy trốn.

Chỉ là anh ta không rõ ràng, chiếc xe này mới tinh, làm sao lại đột nhiên nổ lốp. Thế nhưng trực giác nói cho anh ta biết, tất cả những chuyện này có liên quan với người ở sau lưng.

Chẳng qua, ngay khi anh ta vừa mới xuống xe, còn chưa kịp nhìn thấy rõ gì, đã cảm giác được trước mắt có bóng người lóe lên.

Ngay sau đó trên ngực có cảm giác đau đớn truyền đến, xương sườn bị gãy, cả người trực tiếp bay ngược lại, đập vào bên trên xe. Không chỉ như thế, cửa xe càng bị lún xuống, cả người hãm vào. Đồng tử của anh ta trợn to, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Nói một cách nghiêm chỉnh chính là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. “Báo cáo Thanh Sơn, tôi... Tôi không chú ý kỹ lực độ!”

Bên cạnh chiếc xe kia xuất hiện một bóng dáng màu đen, lúc này người đó đang cúi đầu về hướng Lâm Bình, có phần xấu hổ, đương nhiên càng nhiều hơn chính là khẩn trương.

Đối với cấp dưới, Lâm Thanh Sơn yêu cầu rất nghiêm ngặt.

Làm thành viên của tổ chức Ám Dạ dưới trướng Chu Thanh, bọn họ đều là người có năng lực. Trước kia gặp mặt kẻ địch đều rất dũng mãnh, anh ta đã cố hết sức nương tay rồi.

Thế nhưng không nghĩ đến, người kia lại yếu như vậy. “Không sao, đừng quá khẩn trương.” Lâm Bình khẽ nói: “Chẳng qua điều này chứng minh, đối với việc không chế sức mạnh của mình và sức phán đoán, cậu còn có khuyết điểm, cần phải tăng cường”

Thành viên tổ chức Ám Dạ kia đáp lại, trong lòng lại vô cùng kích động.

Bình thường rất khó có cơ hội tiếp xúc với Lâm Thanh

Sơn, nhưng hôm nay, Lâm Thanh Sơn lại phê bình anh ta.

Cho dù không phải là khen thưởng, chỉ đơn giản là nói ra thiếu sót, việc đó cũng đủ khiến anh ta hưng phấn. “Xử lý ổn thỏa nơi này”

Lâm Bình phân phó cho thành viên tổ chức Ám Dạ kia, sau đó không quan tâm những người khác. Những kẻ này chỉ là tôm tép, không lọt vào mắt xanh của anh.

Lâm Bình nhìn thoáng qua Lâm Nhã trong ngực mình, cô ta bị trúng thuốc mê, lúc này hôn mê không rõ.

Lâm Bình suy nghĩ một lúc, sau cùng anh không dùng năng lực của mình để loại bỏ tác dụng của thuốc mê trong người cô ta ra ngoài.

Hiện tại để Lâm Nhã tỉnh, sẽ chỉ tạo thành cục diện lúng túng.

Nếu không vừa rồi, Lâm Bình đâu đợi đến lúc Lâm Nhã ngất đi mới xuất hiện. "Không nghe lời ông anh già này, nhất định là ăn thiệt thòi.

Lâm Bình thở dài, anh đã sớm nhắc nhở Lâm Nhã, Lý Nguyên Tùng kia không phải mối lương duyên gì, thế nhưng Lâm Nhã lại không tin. May mắn không xảy ra chuyện gì, tất cả đều còn kịp. Lâm Bình bế Lâm Nhã, sau đó đi về phía cổng của chung cư Hạnh Phúc.

Nhấn Mở Bình Luận