"Thế nào?" Lúc này, Lâm Bình mới lên tiếng. "Nếu anh Lâm đã mời, chúng ta cùng nhau đi một chuyến." Cuối cùng, một số người gật đầu, đi đến xem rồi nói sau. Hai vị Thần Cảnh kia nếu không phải người Đại Dữ thì hết thảy đều không đáng lo. Còn nếu phải, vậy thì vừa đẹp, dù sao bọn họ cũng đang muốn gặp cho biết Thần Cảnh của người Đại Dữ ra sao. Còn về việc giải quyết sau đó thì tùy tình huống thôi. "Được!" Lâm Bình đáp lời. Sau đó, anh ta dẫn đầu cả đám người, đi thẳng về phía Trung Hải. Bón người Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn và Huyền Hồng không do dự nữa, tất cả đều lóe lên, cùng nhau biến mất theo hướng Lâm Bình rời đi. ...... ...... Trong nhà họ Lâm ở Trung Hải. Khi Lâm Bình cùng đám người Diêu Vũ Lan tới Trung Hải, xung quanh nhà họ Lâm đã thiết lập giới nghiêm. Trong bán kính vài km, đều bị quân đội đặc chủng kiểm soát chặt chẽ. Không phải để đối phó với hai vị Thần Cảnh trong nhà họ Lâm, mà là để dự phòng khi có biến cố bất ngờ xảy ra, khỏi ngộ thương dân chúng bình thường. May mắn thay, nhà họ Lâm không đóng ở nơi phồn hoa sầm uất, mà tọa lạc ở một vùng ngoại ô yên tĩnh thoáng đãng, không có nhiều cư dân xung quanh. "Thanh Sơn, Hà lão đi trước thương lượng, động thủ với phía bên kia, bị thương một chút." Sau khi Lâm Bình xuất hiện ở ngoại vi nhà họ Lâm, Trần Vũ Kiệt, đội trưởng của đội quân ngầm trú ở Trung Hải, đã nhanh chóng chạy tới. "Hà lão thế nào rồi?" Lâm Bình hỏi. "Vết thương nhỏ thôi, không sao!" Không đợi Trần Vũ Kiệt trả lời, giọng nói của Hà Nguy Nhiên đã vang lên. Ngay sau đó, bóng dáng của Hà Nguy Nhiên cũng xuất hiện trước mặt đám người Lâm Bình. Đột nhiên, hàng lông mày của Lâm Bình hơi nhíu lại. Tuy Hà Nguy Nhiênnói chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng Lâm Bình có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Hà Nguy Nhiênhơi trì trệ, nghĩa là thương tích trên người anh takhông nhẹ chút nào. "Hà lão, tình hình trong đó thế nào?" Lâm Bình hít sâu một hơi, đè nén sát ý nồng đậm trong lòng xuống, hỏi. "Rất mạnh!" Sắc mặt Hà Nguy Nhiên có chút nghiêm trọng. "Ta giao đấu với lão già trong kia, chỉ một chiêu đã thua rồi. Vì lo lắng an toàn của người nhà họ Lâm, ta đành rút lui trước, cũng may bọn họ không đuổi theo ta, mà có vẻ lại đang đợi ngươi!" "Lúc trước ngươi bảo Trác Nguyên Vũ đã đi Trại huấn luyện Hoàng Tuyền, vậy mà bây giờ Trác Nguyên Vũ đã tới Trung Hải rồi!" Nghe vậy, sắc mặtLâm Bìnhtrở nên nghiêm trọng hơn. Hà Nguy Nhiên mạnh đến mức nào? Ít nhất, theonhững gìLâm Bình thấy được, nếu Hà Nguy Nhiêndốc toàn lực nhất định không yếu hơn Diêu Vũ Lan. Thậm chí, nếu lấy thực lực Thần Cảnh ra đấu sống còn, ta đâm ngươi một đao ngươi đâm ta một đao, liều mạng đấu một trận, vậy cho dù là Diêu Vũ Lan, Phùng Tu Trúc, Tiêu Sơn hay Huyền Hồng đều không phải đối thủ của Hà Nguy Nhiên. Trong trận chiến sinh tử, Hà Nguy Nhiên có thể bị thương, thậm chí là bị thương rất nặng, nhưng thay bằng đám người Diêu Vũ Lan, vậy kết cục nhất định sẽ là cái chết. Đây là lý do tại sao lần trước Lâm Bình muốn đập cho hội Diêu Vũ Lan một trận, thực chiến đối với bọn họ không những không có hại là còn là một lần tích lũy kinh nghiệm. Ngay cả khi anh không ra tay, cóHà Nguy Nhiên và Trác Nguyên Vũlà hai trong số các Thần Cảnh thực lực ổn định, chiến đấu cũng với họ, phần tanh tag của họ vẫn rất lớn. Nhưng Hà Nguy Nhiên chỉ một chiêu đã thua đối thủ còn bọ thương nghiêm trọng, từ đó đã có thể biết đối thủ mạnh như thế nào. Sau đó, vẻ mặt của Lâm Bìnhchợt thay đổi: "Bọn họ đang đợi tôi sao?" "Đúng vậy, bên trong có hai vị Thần Cảnh, một già một trẻ, người trẻ tuổi tên là Cổ Du Hải, người già tên là Lê Tông, Lê Tông gọi Cổ Du Hải là thiếu chủ, bọn họ ở trong nhà họ Lâm đợi cậu, nếu không bọn họ đã dẫn người rời đi rồi. " "Còn chờ ở đó thì tốt, ta sợ bọn họ chạy mất rồi thôi, dám tới làm loạn ở đất Việt này, giết không tha!" Lâm Bìnhlạnh lùng hừ một tiếng, sau đó, đột nhiên hỏi lại: "Hà lão, Lâm An Tuyền không sao chứ?" Trước đó, Lâm Bình đã gọi lại cho Lâm An Tuyền, nhưng máy không liên lạc được. Nếu nói về quan hệ thân thích, trong nhà họ Lâm ở Trung Hải, Lâm Bình thân thiết nhất với Lâm An Tuyền. Lần Lâm An Tuyền từng giúp Lâm Bìnhmột chuyện quan trọng, đến giờ anh ta vẫn ghi nhớ trong tâm khảm. Chính vì vậy mà Lâm Bình nhận lời mời của nhà họ Lâm, đến đây làm khách, và còn gợi ý chỉ bảo cho Lâm Uy Viễn. Nếu không, Lâm Bìnhvô cùng không thích giao thiệp cùng hào môn đại tộc rối ren lại không chút liên quan này. "Lâm An Tuyền?" Khi nói về Lâm An Tuyền, sắc mặt của Hà Nguy Nhiên càng trở nên trầm trọng hơn. "Chuyện gì đã xảy ra?" Nhìn biểu hiện của Hà Nguy Nhiên, Lâm Bình đột nhiên cảm thấy có một dự cảm chẳng lành. "Tôi không biết Lâm An Tuyền là ai, nhưng ..." Hà Nguy Nhiên dừng lại và thở dài một tiếng, "Quả thực có một cô gái trong nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện..." Khi Hà Nguy Nhiênvừa nói tới đây, Lâm Bình đột nhiên bùng lên một sát khí như lửa cháy lan rộng. Ngay cả Hà Nguy Nhiên cũng cảm thấy timmình hốt hoảng. "Cậu Lâm, đừng hấp tấp!" "Ta biết cậu rất mạnh, nhưng ta có cảm giác Lê Tông còn mạnh hơn cậu, mà Cổ Du Hải cũng chưa chắc yếu hơn." "Quan trọng là người nhà họ Lâm còn ở trong đó, một khi trận chiến nổ ra, chỉ cần dư chấn của một đòn đã có thể khiến người nhà họ Lâm chết quá nửa. Bởi vậy, chúng ta phải lên kế hoạch kỹ càng mới hành động được." Hà Nguy Nhiên nhanh chóng nhắc nhở. "Tôi hiểu." Lâm Bình thở dài, gật đầu. Sát khí trên người anh ta dần dần rút đi, vẻ lãnh đạm trên mặt cũng bắt đầu tiêu tán, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh trở lại, dường như không còn chút dấu vết nào của cơn phẫn nộ lúc nãy. Tuy nhiên, nếu như Chu Thanh, người đã từng đi cùng Lâm Bìnhthời gian dài, có mặt ở đây, cô ấy nhất định sẽ biết rằng Lâm Bình vào lúc này là đáng sợ nhất. Khi vô cùng tức giận, anh ấy có xu hướng tỏ ra rất bình tĩnh. "Lê Tông? Cổ Du Hải?" Lúc này, sắc mặt bốn người Diêu Vũ Lan đi theoLâm Bình đến Trung Hải đều trông có chút khó coi. "Họ đến từ Đại Dữ?" Lâm Bình nhìn bốn người Diêu Vũ Lan. “Hẳn là vậy.” Diêu Vũ Lan gật đầu. "Ta từng nghe thấy cái tên Lê Tông này, anh ta đã xuất hiện một lần ở Bồng lại của chúng tôi. Nghe nói ... anh ta đã có hy vọng đột phá đến chân thần, nếu không phải năm đó có người làm gián đoạn con đường tu luyện lên chân thần của anh ta, có lẽ hiện tại thực lực của anh ta đã là chân thần rồi." "Còn về Cổ Du Hải, tôi chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng họ Cổ vốn là dòng họ của đảo chủ Đại Dữ." "Vì vậy, nếu tôi đoán không nhầm, bọn họ hẳn là đến từ Đại Dữ!" Trong khi Diêu Vũ Lan đang nói, sắc mặt cũng không quá tự nhiên. Thì ra bọn họ thực sự đến từ Đại Dữ, hơn nữa hiện tại còn tới nhà họ Lâm ở Trung Hải. Nhà họ Lâm! Đối với ngũ đại tiên đảo mà nói, đó là nhân vật lớn! Họ Lin! Lẽ nào là...? Ánh mắt của đám người Diêu Vũ Lan hướng về phía nhà họ Lâm. Sau đó, Diêu Vũ Lan như chợt nghĩ ra điều gì đó. Cổ Vũ Hải và Lê Tông tại sao nhất định phải đợi Lâm Thanh Sơn đến? Chẳng lẽ, Lâm Thanh Sơn với người hai mươi năm trước có quan hệ gì đó? Nghĩ tới đây, Diêu Vũ Lan chợt kinh sợ trong lòng. Lâm Thanh Sơn, tính cách bá đạo, còn có thể lấy một địch bảy, khả năng một mình chiến đấu rất mạnh trong số những người đang ở Thần Cảnh! Thực lúc của anh không thể nói là không mạnh, mà còn lờ mờ thể hiện ra khí thế của kẻ vô địch thiên hạ. So với người năm đó, có rất nhiều điểm tương đồng. Bọn họ lúc trước đã từng muốn giết anh vì lo lắng sợ hãi sẽ xuất hiện một người mạnh mẽ như thế nữa. Đột nhiên Diêu Vũ Lan chợt chuyển tầm mắt nhìn sang Lâm Bình, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia kinh ngạc. Thế nhưng, Lâm Bình không nhận thấy ánh mắt của Diêu Tuyết Lan, mà là nhìn về phía nhà họ Lâm ở đằng xa: “Đại Dữ, rất được, rất được.” Lâm Bình bình tĩnh nóira một câu. "Hà lão, ta muốn đi giết người rồi!" Vừa nói xong, chân Lâm Bình đạp nhẹ trên mặt đất một cái, tốc độ nhanh cực kỳ, cứ thế lao tới hướng nhà họ Lâm.