Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Chương 63: Bế Lâm Nhã về nhà

Bây giờ, mặc dù đã vào đầu thu, thời tiết dần mát mẻ hơn. Nhưng vào buổi tối thì hơi lạnh.

Chẳng qua đối với nhiều người phụ nữ xinh đẹp mà nói, mùa đông hay mùa hè đều như nhau, càng đừng nói đến hiện tại mới chỉ chớm thu mà thôi.

Lâm Nhã cũng như thế, cô ta vẫn mặc mát mẻ.

Lâm Bình bế ngang cô ta lên, anh có thể cảm giác được trên người Lâm Nhã truyền đến xúc cảm mềm mại, tinh tế. Cho dù là cách một lớp quần áo, loại cảm giác này cũng rất rõ ràng.

Thậm chí anh còn cảm giác được một luồng cảm giác mềm mại.

Nếu như không phải do Lâm Nhã uống quá nhiều rượu, mùi hương thoang thoảng trên người cô ta bị mùi rượu che mất, lúc này, Lâm Bình đương nhiên còn có thể cảm nhận được mùi hương đó trên người Lâm Nhã, một mùi hương thơm tự nhiên.

Lâm Bình cúi đầu, nhìn Lâm Nhã yên tĩnh hôn mê trong ngực mình, giống như là ngủ thiếp đi.

Dường như nhìn thấy được lúc cô ta còn bé, không chịu ngủ một mình.

Cho dù là tuổi tác bắt đầu lớn dần lên, cơ thể bắt đầu phát dục, cha mẹ nuôi đã sắp xếp cho bọn họ ngủ ở hai phòng riêng biệt.

Nhưng hơn nửa đêm, Lâm Nhã vẫn sẽ lén vào phòng của Lâm Bình, sau đó ôm Lâm Bình ngủ chung.

Loại tình huống này kéo dài mãi cho đến khi Lâm Nhã bắt đầu ý thức được sự khác biệt giữa nam và nữ, chuyện này mới kết thúc, hai người mới chính thức tách ra.

Lâm Bình hít sâu một hơi, để cho mình bình tĩnh lại, sau đó lấy một tốc độ nhanh nhất để đi vào bên trong chung cu.

Lúc trở lại nhà họ Lâm, Lâm Bình phát hiện cửa nhà họ Lâm chỉ khép hờ, không đóng lại. Trong mắt Lâm Bình hiện lên nghi hoặc. Anh mở cửa, đi vào trong. “Lâm Bình, Lâm Nhã!”

Trong nháy mắt, động tĩnh mở cửa của Lâm Bình đã kéo sự chú ý của Lâm An Quốc đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

Cùng lúc đó, Trần Thanh Hà cũng đứng lên, sắc mặt bà ta có phần khó coi. “Lâm Nhã, chẳng phải con nói, con ra ngoài chơi với Nguyên Tùng à, làm sao lại đi chung một chỗ với Lâm Bình?”

Vẻ mặt Trần Thanh Hà không có ý tốt, giọng điệu không vui vẻ gì.

Đối với người còn rể Lý Nguyên Tùng này, có thể nói, bà ta rất hài lòng.

Nhưng bây giờ, bà ta đang nhìn thấy gì đây?

Lâm Nhã thế mà giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lẳng lặng nằm trong ngực Lâm Bình, để mặc Lâm Bình ôm mình vào. Chuyện này còn gì để nói? Còn ra thể thống gì? “Đúng thế, Lâm Bình, con và Lâm Nhã, đây là..

Sau khi ngạc nhiên qua đi, trên mặt Lâm An Quốc không nhịn được, lộ ra mừng rỡ.

Chẳng lẽ Lâm Bình và Lâm Nhã “Cha mẹ, Lâm Nhã uống say, cho nên con đưa em ấy về."

Lâm Bình giải thích, nhưng không nói ra tình hình thực tế cho hai người.

Về phần Lâm Nhã, sau khi cô ta tỉnh dậy, có nói cho hai người biết chuyện giữa cô ta và Lý Nguyên Tùng hay không, việc này phải xem lựa chọn của Lâm Nhã “Vậy sao không để Nguyên Tùng đưa con bé về?”

Sắc mặt Trần Thanh Hà vẫn không có ý tốt như cũ. “Lâm Bình đưa Lâm Nhã về, tôi càng yên tâm hơn” Nghe thấy lời Trần Thanh Hà nói, Lâm An Quốc trừng mắt nhìn bà ta.

Nếu là bình thường, lúc này bọn họ đều đã đi ngủ, nhưng tối hôm nay, chính vì chờ Lâm Nhã trở về, cho nên hai vợ chồng bọn họ mới thức đến đêm.

Nếu như không phải Lâm Nhã đã báo từ trước, đêm nay sẽ trở về nhà muộn, Lâm An Quốc đã sớm đứng ngồi không yên, nhưng cho dù như thế, Lâm An Quốc vẫn đang định gọi điện thoại cho Lâm Nhã, hỏi thăm tình hình Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn

Đúng lúc này Lâm Bình lại đưa Lâm Nhã về.

Trong lòng Lâm An Quốc cũng theo đó buông lỏng. “Lâm Bình, con nhanh đưa Lâm Nhã vào phòng ngủ đi, con bế như thế quá vất vả.

Lúc này Lâm An Quốc đứng ra nói.

Lâm Bình gật đầu.

Sau đó đi theo Lâm An Quốc, bế Lâm Nhã về phòng của cô ta.

So với năm năm trước, phòng của Lâm Nhã không có thay đổi gì nhiều, trong phòng mang theo mùi hương thơm thoang thoảng, được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp.

Nhưng vừa đi vào phòng của Lâm Nhã, Lâm Bình đã cảm nhận được sự khác biệt, không phải bởi vì trang trí khác biệt, mà chính là, năm năm trước, trong phòng của Lâm Nhã có rất nhiều đồ liên quan đến Lâm Bình.

Nhưng bây giờ liếc mắt nhìn qua, lại không có một chút dấu vết nào về sự tồn tại của anh.

Trong lòng Lâm Bình khẽ thở dài một tiếng.

Ngay sau đó, anh đặt Lâm Nhã xuống chiếc giường mềm mại thoải mái kia.

Giúp cô ta cởi giày, đắp chăn. “Cha, đây là thẻ tiền lương của Lâm Nhã, ngày mai, chờ em ấy tỉnh dậy, cha giúp con đưa cho em ấy” Lâm Bình nói. “Lâm Bình, sáng mai con tự mình đưa cho Lâm Nhã, như thế chẳng phải tốt hơn à?"

Lâm An Quốc không nhận lấy thẻ lương, cũng không hỏi vì sao thẻ lương lại ở trong tay Lâm Bình, ngược lại, nói như vậy. “Cha à, con còn có việc, chỉ sợ tối nay con không thể ở đây.”

Lâm Bình kính trọng nói. “Căn phòng của con, cha vẫn luôn dọn dẹp sạch sẽ cho con, ngày thường còn bận rộn thì thôi, đêm nay đã muộn như thế, thật vất vả mới về nhà một chuyến, đêm nay con ở lại đi.

Lâm An Quốc giữ lại.

Thế nhưng lúc này Trần Thanh Hà lại đi vào trong phòng, có phần bất mãn nói: “Nếu cậu ta đã có việc, ông khăng khăng giữ cậu ta lại làm gì?”

Nhấn Mở Bình Luận