“Ngọc Anh, có chuyện gì vậy?”
Một trong hai người nhanh chóng bước tới và hỏi.
Sau khi nhìn thấy người đó, vẻ mặt của Tống Ngọc Anh vui vẻ, cô ta nói: “Lâm Dương, không có chuyện gì.”
Sau đó, Tống Ngọc Anh quay lại nhìn Mạnh Tuyết Ly, như không có chuyện gì xảy ra trước đó, giới thiệu với Mạnh Tuyết Ly: “Tuyết Ly, đây là chồng sắp cưới của tớ, người thừa kế của nhà họ Nhác ở Đà Nẵng, Nhạc Lâm Dương!”
“Lâm Dương, đây là bạn thân nhất của em, Tuyết Ly.”
Tuy nhiên, Tống Ngọc Anh không đề cập đến Lâm Bình.
Nhìn thấy lời giới thiệu của Tống Ngọc Anh, vì lịch sự, Mạnh Tuyết Ly không muốn làm lớn chuyện, khẽ mỉm cười và chào Nhạc Lâm Dương.
“Sau này tôi sẽ giống như Ngọc Anh, gọi cô là Tuyết Ly nhé.” Nhạc Lâm Dương cười, rồi giới thiệu với Mạnh Tuyết Ly: “Đây là cậu chủ của nhà họ Kiều ở Đà Nẵng, Kiều Minh Châu, anh Châu đã ngưỡng mộ cô từ lâu rồi.”
Tất nhiên, trên thực tế, sự ngưỡng mộ bấy lâu nay là giả dối.
Nhưng sau khi Kiều Minh Châu nhìn thấy bức ảnh của Tống Ngọc Anh và Mạnh Tuyết Ly, và cũng biết rằng Mạnh Tuyết Ly là con gái của người giàu nhất Sơn Trà, Kiều Minh Châu đã rất quan tâm đến Mạnh Tuyết Ly.
Tất nhiên, ngoài nhan sắc, gia cảnh của Mạnh Tuyết Ly mới là điều thu hút Kiều Minh Châu nhất.
Xét cho cùng, Mạnh Tuyết Ly là con gái của người giàu nhất Sơn Trà.
Vấn đề là cha của Mạnh Tuyết Ly, Mạnh Nguyên Trung, chỉ có duy nhất một người con là cô ấy.
Nếu anh ta kết hôn với Mạnh Tuyết Ly, tương đương với sau này toàn bộ tập đoàn Mạnh Quân sẽ thuộc về anh ta, chuyện này làm sao có thể khiến Kiều Minh Châu không động lòng.
“Cô Mạnh, tôi là Kiều Minh Châu. Tôi đã nghe Ngọc Anh nói về cô từ rất lâu rồi. Hôm nay khi nhìn thấy cô, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.”
Kiều Minh Châu cũng lập tức bước tới, lễ phép đưa tay ra, mỉm cười.
Thấy vậy, Mạnh Tuyết Ly trong lòng không thích nhưng ngoài mặt cũng không nói nhiều, đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay lịch sự với Kiều Minh Châu, sau đó rút tay về.
“Cậu chủ Kiều, cậu chủ Nhạc, tôi rất xin lỗi, hôm nay tôi với Lâm Bình có chuyện, hẹn gặp lại nhau trong tương lai.”
Sau khi thu tay lại, Mạnh Tuyết Ly nói ngay.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn đi ăn tối một mình với Lâm Bình.
Thay vì lãng phí thời gian không cần thiết ở đây.
Có thể là đổi thành một người phụ nữ khác, hy vọng có thể ở cùng thiếu gia nhà họ Kiều ở Đà Nẵng, hy vọng có thể tạo ấn tượng tốt trước mặt Kiều Minh Châu.
Nhưng rõ ràng, Mạnh Tuyết Ly không phải là một người phụ nữ như vậy.
Là con gái của người giàu nhất Sơn Trà, cô ấy cũng là con gái duy nhất của Mạnh Nguyên Chương, một tông sư hóa cảnh, mặc dù nhà họ Kiều nổi trội hơn, nhưng xuất thân của Mạnh Tuyết Ly cũng cao quý không kém, cô không cần quá nhìn sắc mặt của những người này.
Mạnh Tuyết Ly nói xong đi tới chỗ Lâm Bình: “Lâm Bình, đi thôi.”
Lâm Bình gật đầu.
Đối với anh, cậu hai nhà họ Kiều càng tầm thường hơn.
Sau đó, cả hai đi về phía cửa.
Tuy nhiên, hành động của Lâm Bình và Mạnh Tuyết Ly đã làm thay đổi biểu cảm của Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương.
Sự sắp xếp của bọn họ ngày hôm nay rõ ràng là khiến Kiều Minh Châu và Mạnh Tuyết Ly có một cuộc xem mắt, vậy mà bây giờ, khi Kiều Minh Châu vừa đến, Mạnh Tuyết Ly liền không thèm nể mặt mà bỏ đi.
Mặc dù Kiều Minh Châu không nói gì, nhưng sắc mặt của anh ta không tốt lắm.
“Lâm Bình chỉ là một tên nghèo. Em đoán Tuyết Ly đã bị sự lẻo mép của anh ta lừa rồi.”
“Nhân tiện, hai người bọn họ đi ăn cơm.”
Ngay lập tức, Tống Ngọc Anh ghé vào tai Nhạc Lâm Dương nói nhanh.
Nghe thấy thế.
Trên mặt Nhạc Lâm Dương hiện lên một màu u ám.
Một thằng nghèo mà cũng xứng đi ăn với Mạnh Tuyết Ly?
“Cậu chủ Kiều, đợi một chút!” Nhạc Lâm Dương nói ngay.
Sau đó nhanh chóng đi về phía Lâm Bình và Mạnh Tuyết Ly và dừng lại trước mặt họ.
“Cậu chủ Nhạc, anh có chuyện gì?” Mạnh Tuyết Ly cau mày hỏi.
“Tuyết Ly...” Nhạc Lâm Dương nói ngay.
Tuy nhiên, ngay khi Nhạc Lâm Dương nói, Mạnh Tuyết Ly nói: “Cậu chủ Nhạc nên gọi tôi là Mạnh Tuyết Ly!”
Sắc mặt Nhạc Lâm Dương hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó, trên mặt Nhạc Lâm Dương hiện lên một nụ cười: “Cô Mạnh, trước đây đúng là tôi hơi đường đột, không nên gọi cô như vậy.”
“Nhưng mà, không phải cô và Ngọc Anh đã đồng ý rồi sao, cùng nhau chơi đi, cho dù không phải là bạn bbef, chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau, không thành vấn đề.”
“Nếu không, cô ấy vừa có bạn đến mà hai người đã rời đi rồi, như vậy chẳng phải khiến chúng tôi tiếp đãi không tốt sao.”
Nhạc Lâm Dương cười.
Lúc này, Tống Ngọc Anh cũng đi tới.
“Đúng vậy, Tuyết Ly, Lâm Bình ở đây, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi, không thành vấn đề.”
Tống Ngọc Anh cũng nhanh chóng nói.
Dù thế nào đi nữa, hãy để Mạnh Tuyết Ly ở lại trước, để tạo cơ hội cho Mạnh Tuyết Ly và Kiều Minh Châu ở bên nhau.
Về phần Lâm Bình, mang theo cũng không thành vấn đề.
Tiện thể khiến anh ta biết được mình là người hèn kém, thấy khó mà rút lui.
Đến lúc đó, cô ta sẽ giở một chút thủ đoạn để khiến anh xấu mặt.
Mạnh Tuyết Ly đương nhiên cũng biết ai mới là chân long trên trời.
Phải biết rằng, trong nền tảng gia đình của cô, chỉ có con cháu của gia tộc lớn ở Đà Nẵng mới có thể tiếp cận với cô.
“Ngọc Anh, hẹn lần sau, lần sau tôi mời, được không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!