Chương 65: Lâm Bình đưa cô ta trở vê
Ngày hôm sau, sáng sớm tại chung cư Hạnh Phúc.
Lâm Nhã dần mở đôi mắt mông lung, tỉnh táo lại. Cho dù tỉnh lại, đầu cô vẫn rất choáng váng. Có chút khó chịu! Lâm Nhã khẽ lắc đầu, giống như muốn xua đi cảm giác mơ hồ khó chịu này đi.
Nhưng rất nhanh, Lâm Nhã ngồi bật dậy, mông lung trong đôi mắt lập tức mất sạch. Tối hôm qua, ý thức cuối cùng của cô ta là bị người ta bịt kín miệng. Cô ta ra sức vùng vẫy. Sau đó thì không biết gì rồi!
Sau khi ngồi dậy, Lâm Nhã lập tức cảm thấy không thích hợp. Bởi vì chăn trên người trượt xuống, cảm giác mát lạnh đột nhiên đánh úp lại. Lâm Nhã cúi đầu nhìn, da thịt trắng như tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng Lâm Nhã không có một chút tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy. Đồng tử của cô ta co rút nhanh. Quần áo trên người cô ta, đi đâu mất rồi? Dự cảm không tốt, lập tức xuất hiện trong đầu cô ta. “Á!"
Lâm Nhã muốn thét chói tai theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó, âm thanh đã tới bên miệng, bỗng nhiên Lâm Nhã im miệng lại. Bởi vì cô ta phát hiện, trên người mình chỉ không có quần áo mà thôi. Hơn nữa trên giường, chỉ có mình cô ta. Đương nhiên, càng quan trọng nhất là Đây là phòng của cô ta! Đây là ở nhà! Ở nhà. “Phù!”
Lâm Nhã lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra, hẳn là không xảy ra chuyện gì không tốt. Trải qua hoảng sợ vừa rồi, Lâm Nhã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Từng học về tiết sinh lý, Lâm Nhã vội vàng bò dậy. Không có cảm giác không khỏe gì.
Rất nhanh, cô ta có thể chắc chắn, cơ thể mình không bị người ta chạm vào. Lúc này Lâm Nhã mới thở phào nhẹ nhõm chân chính. Hoàn toàn, yên tâm. Cho đến lúc này, Lâm Nhã mới nhớ tới Lý Nguyên Tùng.
Trên gương mặt cô ta xuất hiện chút giận dữ, hàm răng cắn chặt vào nhau. Phẫn nộ. Nhưng trừ chuyện đó ra, cũng không có quá nhiều cảm xúc khác biệt.
Nếu có mà nói, thì chính là may mắn.
May mà tính nguyên tắc của cô ta rất mạnh, lúc này mới khiến cô ta có cơ hội, thấy được bộ mặt thật của Lý Nguyên Tùng.
Nếu không, cô ta luôn bị bề ngoài của Lý Nguyên Tùng lừa gạt. Coi như là mình mắt mù đi, nhưng bỗng nhiên trong đầu Lâm Nhã xuất hiện một người.
Đúng là Lâm Bình.
Lúc trước Lâm Bình từng nhắc nhở cô ta, Lý Nguyên Tùng không phải là người tốt gì, nhưng cô ta không tin. Thậm chí cô ta còn cho rằng, Lâm Bình là cố ý nói xấu Lý Nguyên Tùng. Nhưng bây giờ xem ra... Vẻ mặt Lâm Nhã đột nhiên bắt đầu trở nên phức tạp. “Lâm Nhã, tỉnh rồi sao? Ăn sáng thôi!”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, giọng Lâm An Quốc truyền tới. “Cha, con biết rồi."
Sau khi nói xong, bỗng nhiên Lâm Nhã nhớ tới một vấn đề, vội vàng hỏi: “Cha, sao tối qua con về được thế?” “Lâm Bình đưa con về, con không biết sao?” Nói tới đây, Lâm An Quốc nghiêm mặt: “Sau này không được phép tùy tiện ra ngoài uống rượu, nghe thấy không?”
Nhưng mà Lâm Nhã không đáp lại, tươi cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ. Tối hôm qua, là Lâm Bình đưa cô ta về sao? Vậy tối qua có người lái xe tới muốn thương tổn cô ta, sau đó cô ta được Lâm Bình cứu sao?
Hay là nói, những người đó, là người của Lâm Bình? Sắc mặt Lâm Nhã có chút ngạc nhiên nghi ngờ. Đến bây giờ, cô ta thật sự thiên về hướng nghi vấn đầu tiên.
Lúc này Lâm Nhã lập tức cầm lấy di động, gọi điện cho Lâm Bình hỏi xem. Đây là lần đầu tiên sau năm năm, Lâm Nhã chủ động gọi cho Lâm Bình. Nhưng sau khi cầm lấy di động, Lâm Nhã lại phát hiện.
Vậy mà mình không có số của Lâm Bình! Vẻ mặt Lâm Nhã lập tức trở nên phức tạp hơn.
Hai ngày, chỉ trong nháy mắt là trôi qua.
Nhưng đối với Lý Nguyên Tùng mà nói, hai ngày này, tuyệt đối trôi qua không vui vẻ gì. Bởi vì Trương mặt sẹo giống như biến mất khỏi thế giới này.
Trên đời này, không còn một chút tung tích của anh ta, hoàn toàn không liên lạc được, cũng không tìm thấy người, giống như bốc hơi khỏi thế giới này.
Lý Nguyên Tùng vẫn cho rằng, Lâm Bình sẽ tới trả thù anh ta. Nhưng anh ta vẫn không đợi được trả thù của Lâm Bình.
Lo lắng đề phòng mấy chục tiếng xong, anh ta mới dần thả lỏng hơn. Mãi đến khi bắt đầu tiệc sinh nhật của cha anh ta.
Lý Nguyên Tùng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Đêm nay qua đi, anh ta sẽ chậm rãi đi lên, trở thành người quyền quý chân chính ở Hải Châu rồi, mà không còn như trước đây, chỉ là một tên nhà giàu.
Còn giống người trẻ tuổi như Đường Thanh Tâm và Tôn Huy Tuấn, chân chính nằm lấy thực quyền, cho dù quy mô của công ty, hoàn toàn kém bọn họ.
Nhưng thân phận địa vị của anh ta, đã vượt qua đám Vương Hùng ở Hải Châu.
Lúc này, trong lòng Lý Nguyên Tùng bắt đầu tràn ngập khát khao vô hạn, ảo tưởng công ty dược Nam Hà được anh ta dẫn dắt, càng ngày càng lớn mạnh hơn. Thậm chí là vượt qua tập đoàn nhà họ Đường, để anh ta trở thành người đứng đầu trẻ tuổi nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Nguyên Tùng càng trở nên kích động hơn.
Phẫn nộ và tiếc nuối vì không bắt được Lâm Nhã tới tay, cũng đã biến mất hầu như không còn. Anh ta tính toán đợi tương lai có cơ hội, anh ta lại bắt Lâm Nhã tới tay.
Còn bây giờ không thành công, trước đừng nhấc lên quan hệ với nhà họ Lâm nữa, để tránh bị nhà họ Tạ hiểu lâm. Cập* nhật nhanh nhất trên Tamlinh247.vn
Khách sạn Thanh Bình. Ở vùng ngoại thành phía bắc Hải Châu, cảnh vật xung quanh đẹp mà tĩnh mịch, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Khách sạn Thanh Bình, tuy tên là khách sạn, nhưng nổi tiếng về món ăn.
Cũng là một nơi sống phóng túng, càng quan trọng hơn là... Nơi này chỉ chiêu đãi nhân vật quyền quý, xã hội thượng lưu, người giàu có nhất ở thành phố Hải Châu.
Ở trong mắt người thường, giá cả tuyệt đối là con số trên trời, mở tiệc bình thường, tiêu phí rẻ nhất cũng là thu nhập một năm của gia đình bình thường.
Tối nay, Lý Thiên Thành tổ chức tiệc sinh nhật ở nơi này. “Anh Lý, chúc mừng nhé, nghe nói tối nay qua đi, cha anh sẽ cho anh bắt đầu chính thức tiếp quản công ty à.” “Tối nay còn có thể chính thức dẫn anh giới thiệu với nhân vật quyền thế khắp nơi, làm chúng tôi ghen tị chết mất” “Lát nữa cha tôi cũng tới, ông ấy thường xuyên coi anh là đứa bé nhà người ta, dạy dỗ tôi đấy, ha ha, ở trước mặt cha tôi, anh Lý nên nói nhiều lời hay giúp tôi với nhé, tôi cũng chờ mong ông ấy sớm ngày ủy quyền cho tôi.”
Tuy hôm nay là tiệc sinh nhật của Lý Thiên Thành.
Nhưng bên cạnh Lý Nguyên Tùng, cũng có không ít bạn cùng trang lứa, đều là cậu ấm ở Hải Châu.
Đương nhiên phần lớn đều là một số người có thân phận địa vị không kém nhà họ Lý bọn họ nhiều, thậm chí không thua kém con cháu quyền thế hạng hai, hạng ba.
Lúc này, bọn họ đang vây quanh Lý Nguyên Tùng, không ngừng chúc mừng. Lý Nguyên Tùng cũng tươi cười đáp lại từng người, vô cùng khiêm tốn. Nhưng ở sâu trong đôi mắt, có thể thấy rõ được kiêu ngạo.
Thường cùng mọi người nói vài câu, ra vẻ không để lộ dấu vết, khiến anh ta vô cùng hưởng thụ, nhưng loại tình huống này, không duy trì được bao lâu.
Lý Nguyên Tùng bị cha anh ta, Lý Thiên Thành gọi qua, cắt đứt con đường làm ra vẻ của anh ta. Chẳng qua trái lại, Lý Nguyên Tùng không có bất cứ bất mãn gì mà ngược lại, trên gương mặt là vui mừng không che giấu được.
Bởi vì Lý Thiên Thành gọi anh ta qua đó, là đi nghênh đón nhân vật quyền quý ở khắp nơi tới tham dự tiệc sinh nhật.
Nghênh đón những người này, để anh ta chậm rãi trở thành nhân vật quyền quý ở Hải Châu. Đồng thời, cũng giới thiệu Lý Nguyên Tùng cho mọi người. Trên gương mặt Lý Nguyên Tùng là nụ cười khiêm tốn, nhưng ở sâu trong đáy mắt, lúc này lại càng có nhiều kiêu ngạo hơn. Nhất là nhìn đám cậu ấm cùng tuổi với mình, nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt Lý Nguyên Tùng cứng đờ lại.
Anh ta thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc, đang nâng bước đi về phía bên này.