Nghe thấy âm thanh được truyền đến, hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương đều sững sờ, ai là người dám ăn to nói lớn như vậy chứ?
Ngay cả Kiều Minh Châu và những người vệ sĩ kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh ban nãy.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Kiều Minh Châu ngây người nói.
"Cậu cả!"
Những người vệ sĩ mặc đồ đen cũng cúi người chào hỏi anh ta.
Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.
Hóa ra là cậu cả nhà họ Kiều, anh trai của Kiều Minh Châu đã đến rồi!
Có thể anh ta đến đây để giúp em trai của anh ta xả giận, nhưng hành động ban nãy là sao chứ?
Nhưng, Kiều Kiến Luân chỉ lo vội vội vàng vàng chạy vào, lúc này, anh ta không thèm quan tâm đến hình tượng gì hết, cũng chẳng có thời gian đáp lại câu hỏi của những người xung quanh.
Ngay lập tức, anh ta vọt tới trước mặt Lâm Bình, vội vàng cúi mình đúng chuẩn 90 độ với anh, anh ta lo sợ đến nỗi tái mét mặt mày nhưng vẫn phải nói rằng:
"Kiều Kiến Luân của nhà họ Kiều xin chào anh Lâm Bình ạ!"
"Cầu xin... Anh Lâm Bình tha tội ạ!"
Nói xong, Kiều Kiến Luân vẫn là cúi đầu khom lưng, dường như anh ta không hề có ý muốn ngẩng đầu đứng dậy nếu chưa có câu trả lời của Lâm Bình.
Thấy khung cảnh như vậy chắc chẳng ai có thể bình tĩnh được.
Tống Ngọc Anh cũng vậy, cô ta cũng hoảng sợ ngây người!
Nhạc Lâm Dương cũng sợ ngây người!
Các vị bảo tiêu của nhà họ Kiều cũng sợ ngây người!
Kiều Minh Châu càng là người sợ chết khiếp so với tất cả những người trên!
Người khác có thể không biết, nhưng Kiều Minh Châu biết rõ ràng tuy rằng anh trai của anh ta trông có vẻ hiền lành nho nhã như mấy thư sinh thời xưa nhưng thực ra trong lòng Kiều Kiến Luân lại rất kiêu ngạo, không chịu cúi mình trước bất cứ ai.
Ngay cả đứa em trai cùng cha cùng mẹ là anh ta đây, Kiều Kiến Luân cũng ít khi chịu nhún nhường anh ta bất kỳ chuyện gì.
Thế nhưng hiện tại thì sao, một cảnh tượng khó có thể tin được đang diễn ra trước mặt Kiều Minh Châu: Kiều Kiến Luân lại cúi đầu với Lâm Bình.
Mặt mày của anh ta còn tái mét, hình như là do anh ta đã rất lo sợ!
Hơn nữa, anh ta còn vô cùng lễ phép, cung kính và bày tỏ lòng kính trọng với Lâm Bình!
Kiều Kiến Luân còn… còn cầu xin Lâm Bình tha tội nữa?
Chuyện này thực sự rất là...
Bỗng nhiên, dường như Kiều Minh Châu đã nghĩ ra điều gì đó!
Lúc này, vẻ mặt của Kiều Minh Châu cũng biến đổi hoàn toàn.
Lẽ nào...?
Lúc này, không chỉ có Kiều Minh Châu mà ngay cả Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương cũng nổi lên lòng nghi ngờ sâu sắc trước một việc rất khó có thể tin được này.
Lúc bấy giờ, mọi ánh mắt của bọn họ mới tập trung nhìn kỹ vào Lâm Bình.
Tính tình của Kiều Kiến Luân vốn kiêu ngạo, anh ta sẽ không bao giờ chịu luôn cúi trước mặt bất kỳ ai. Vậy tại sao ngày hôm nay anh ta lại cam chịu cúi đầu trước mặt Lâm Bình chứ?
Đúng lúc này.
Lâm Bình vẫn đang ngồi ở chỗ ngồi của anh, dù ban nãy hay là bây giờ thì anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh nhìn mọi việc.
Thấy hành động bất ngờ của Kiều Kiến Luân cũng như sự xuất hiện của anh ta, Lâm Bình cũng không nói gì cả.
Anh chỉ lẳng lặng ngồi im ở chỗ đó.
Ngón tay trỏ và ngón tay giữa của anh khép lại, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ lên mặt bàn từng cái một.
Vốn dĩ là âm thanh đó rất nhỏ.
Thế nhưng vào lúc này, trong một không gian hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi này thì ngược lại, âm thanh gõ bàn của Lâm Đình Vũ lại vô cùng chói tai.
Mỗi một lần anh gõ bàn như vậy, dường như trái tim của Kiều Kiến Luân cũng thấp thỏm như thứ bị gõ chính là trái tim của anh ta vậy.
"Anh à,… Lâm Đình Vũ… Anh ta không phải..."
Đúng lúc này, cuối cùng Kiều Minh Châu cũng không nhịn nổi được nữa, anh ta nhìn về phía Kiều Kiến Luân vẫn đang nghiêng mình cúi đầu ở đằng xa rồi vội vàng mở miệng nói lên thắc mắc của anh ta.
"Em quỳ xuống cho anh ngay lập tức!"
Thế mà, câu nói của Kiều Minh Châu không khiến cho Kiều Kiến Luân đứng dậy, trái lại anh ta còn nghiến răng nghiến lợi mắng lại Kiều Minh Châu.
Hơn nữa, Kiều Kiến Luân còn cúi thấp người hơn nữa!
Kiều Minh Châu lại càng ngạc nhiên, sợ hãi và hoảng loạn hơn!
Còn Kiều Kiến Luân thì chỉ lo anh ta sẽ bị Lâm Bình khiển trách mà thôi.
Trong lòng anh ta cũng đem Kiều Minh Châu ra mà chửi mắng bằng đủ các loại ngôn ngữ.
Kiều Minh Châu đắc tội với người khác thì anh ta không thèm nói làm gì.
Đã không biết Lâm Đình vũ là ai còn không chịu đi hỏi Hứa Tình Nhi.
Nếu đã vậy thì bây giờ anh ta đang cúi đầu xin lỗi Lâm Đình Vũ, xin anh Đình Vũ tha tội cho bọn họ, kết quả Kiều Minh Châu còn không biết điều, cứ liên tục nói linh tinh bậy bạ thế này thì anh ta phải làm thế nào đây...
"Đứng dậy đi, anh không chọc đến tôi thì anh có tội tình gì chứ? Người nào động chạm đến tôi thì tự người ấy phải xin lỗi tôi!"
Cuối cùng, Lâm Bình cũng thong thả nói ra lời vàng tiếng bạc.
Lúc này, Kiều Kiến Luân đã nghe thấy anh nói như vậy rồi.
Cuối cùng Kiều Kiến Luân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nhưng, Kiều Kiến Luân cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm Bình.
Cho dù anh ta không có trêu chọc Lâm Bình, thế nhưng mà... Em trai của anh ta là Kiều Minh Châu lại dám đụng tới Lâm Bình… Thôi xong rồi!
Kiều Kiến Luân đứng dậy luôn.
Anh ta nhìn về phía Kiều Minh Châu đang bắt đầu ngạc nhiên, sợ hãi và hoảng loạn.
Anh ta cất bước đi tới chỗ Kiều Minh Châu.
Kiều Minh Châu vội vàng gọi: “Anh ơi…”
Chỉ có điều, Kiều Minh Châu chỉ vừa mở miệng thôi thì...
"Bốp!"
Âm thanh của một cái tát vang dội vang lên.
Mọi người chỉ kịp thấy Kiều Kiến Luân không nói gì cả mà thẳng tay ban cho Kiều Minh Châu một cái bạt tai.
Tiếng tát vang lên cực kỳ vang dội.
Một cái tát này thôi cũng đã trực tiếp dọa sợ hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương.
Sau khi tát Kiều Minh Châu, Kiều Kiến Luân nổi giận nói:
"Mau quỳ xuống cầu xin anh Lâm Bình tha tội cho em đi!"
Ngày hôm nay mà bọn họ không giải quyết được việc này thì chắc chắn trong tương lai nhà họ Kiều của bọn họ sẽ không được yên ổn nữa.
Cho dù Lâm Thanh Sơn có rộng lượng và hào phóng nói anh sẽ không động chạm đến nhà họ Kiều của bọn họ.
Thế nhưng chỉ cần Lâm Thanh Sơn thuận miệng nói một câu thôi, hoặc là Lâm Thanh Sơn để cho những người khác truyền ra tin tức cậu hai của nhà họ Kiều đắc tội với Lâm Thanh Sơn.
Đến lúc ấy nhất định những ông lớn ở Đà Nẵng sẽ gây khó khăn, trở ngại cho nhà họ Kiều để kết bạn và lấy lòng Lâm Thanh Sơn!
"Anh ơi..."
Kiều Minh Châu ngẩng cao khuôn mặt đáng thương lên định làm nũng với anh trai của anh ta.
Có đánh chết anh ta cũng không thể nào tin nổi Kiều Kiến Luân lại tát anh ta trước mặt mọi người như thế này.
Nhưng mà lúc Kiều Minh Châu vừa mở miệng ra, anh ta chưa kịp nói hết câu thì Kiều Kiến Luân lại cho anh ta một cái tát nữa.
"Vẫn chưa nghe thấy gì à, em mau quỳ xuống xin anh Lâm Bình tha tội đi!"
Cái tát này của Kiều Kiến Luân hoàn toàn không nương tay một chút nào.
Anh ta tát cho mặt trái của Kiều Minh Châu đỏ chót lên đến nỗi người ta có thể nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên đó.
Lần này, Kiều Minh Châu không còn ngạc nhiên nữa rồi.
Anh ta nhanh chóng quay về phía của Lâm Bình.
Sau đó Kiều Minh Châu thở dốc rồi quỳ trên mặt đất, nói:
"Tôi… Kiều. . . Kiều Minh Châu, tôi quỳ xuống rồi đây,... cầu xin. . . Anh Lâm Bình. . . Tha thứ cho tôi..."
Kiều Minh Châu run hết cả người lên, không khó để nhận ra giọng nói của anh ta cũng đang run rẩy trong sợ hãi.
Vào giờ phút này, cho dù là Kiều Minh Châu có ngốc đến mấy thì sau khi anh ta bị Kiều Kiến Luân cho hai cái bạt tai liên tục, anh ta cũng biết Lâm Bình cũng giống như Lâm Thanh Sơn trong lời đồn đại, cũng là người mà nhà họ Kiều bọn họ không thể đụng tới.
Nếu không phải vậy thì làm sao anh trai của anh ta lại có thái độ kỳ lạ như vậy được.
Thậm chí Kiều Kiến Luân còn chẳng nói chẳng rằng, vừa đến đã tát cho anh ta hai cái tát rồi bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Lâm Bình rồi.
Khung cảnh trước mắt vô cùng vi diệu.
Điều đó lại càng làm cho hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương được mở rộng tầm mắt.
Thấy được cuối cùng Kiều Minh Châu cũng chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ, rốt cuộc trong lòng của Kiều Kiến Luân cũng được thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh ta nhanh chóng quay về phía Lâm Bình, nở nụ cười lấy lòng anh rồi nói:
"Anh Lâm Bình..."
Thế nhưng mà, lần này Lâm Bình chỉ khoát tay một cái.
Trong lòng Kiều Kiến Luân lại run lên vì khiếp sợ.
Lẽ nào, Lâm Thanh Sơn không đồng ý tha thứ cho bọn họ sao...?
Lâm Bình đứng dậy, từ tốn nói:
"Anh về nói lại với Kiều Hoàng Tài rằng con cháu của ông ta vẫn chưa biết điều đâu, lo mà dạy dỗ đám cậu ấm nhà họ Kiều của ông ta đi."
Ngay cả bây giờ nếu Kiều Hoàng Tài đang đứng trước mặt Lâm Bình thì anh cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta.
Huống chi là hai đứa cháu trai của nhà họ Kiều này.
Lâm Bình chẳng hề để ý đến việc so đo với bọn họ.
Nghe thấy Lâm Bình nói như vậy.
Rốt cuộc Kiều Kiến Luân cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta mau chóng nói rằng: "Anh Lâm Bình, tôi thay mặt ông nội của tôi xin cam kết với anh rằng, trong vòng ba năm, nhất định chúng tôi sẽ không cho Kiều Minh Châu rời khỏi nhà họ Kiều nửa bước, để cho nó ở nhà rồi dạy dỗ cho nó nghe lời hơn."
Kiều Kiến Luân vừa nói xong.
Hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương sợ đến nỗi ngẩn cả người ra.
Thế này… Anh ta nói như vậy chẳng khác nào nói sẽ cấm túc Kiều Minh Châu trong vòng ba năm...
Mà bây giờ vẻ mặt của Kiều Minh Châu đã hoàn toàn trắng bệch.
Nhưng Kiều Minh Châu cũng không phải người ngu xuẩn, sau khi lờ mờ suy đoán thân phận của Lâm Bình thì lúc này Kiều Minh Châu không dám nói gì nữa, anh ta sợ lại gây thêm phiền toái cho nhà họ Kiều.
Sau đó, Lâm Bình nhìn Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương, anh thuận miệng nói luôn:
"Hai người cũng cần phải được dạy dỗ đàng hoàng lại đấy."
Nói xong, anh cất bước đi về phía phòng riêng ở bên ngoài.
Mấy người vệ sĩ mặc áo đen cũng vội vàng nhường đường, không khí yên tĩnh đến nỗi không có ai dám thở mạnh.
Mạnh Tuyết Ly cũng vội vàng đi theo anh.
Từ đầu tới cuối, cô ấy vẫn chưa nói chuyện với Tống Ngọc Anh và những người khác dù chỉ một câu.
Sau khi Lâm Bình và Mạnh Tuyết Ly đã đi rồi.
Kiều Kiến Luân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh ta giật mình nhận ra sau lưng của anh ta đã bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh từ lúc nào.
Quần áo trong của anh ta có thể vắt ra được một đống nước rồi cũng nên.
"Anh à, Lâm Bình đó… Anh ta là ai?"
Kiều Minh Châu nhìn về phía Kiều Kiến Luân rồi hỏi.
"Lâm Thanh Sơn." Kiều Kiến Luân lạnh lùng nhìn Kiều Minh Châu một chút, sau đó anh ta lạnh lùng nói rằng: "Trong vòng ba năm tới, em không được rời khỏi nhà họ Kiều nửa bước, nếu như em dám làm trái lời thì anh sẽ cho người đánh gãy hai chân của em rồi trục xuất ngay khỏi nhà họ Kiều!"
"Em đừng nói em không phục, nếu ông nội biết chuyện này thì em sẽ chẳng bao giờ được thấy cánh cửa của nhà họ Kiều đâu."
Kiều Kiến Luân hừ lạnh một tiếng, sau đó anh ta lại nói với những người vệ sĩ kia rằng: "Đưa cậu hai về nhà họ Kiều đi!"
"Còn hai người?" Ánh mắt của Kiều Kiến Luân di chuyển lên trên người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương, sau đó anh ta lạnh lùng nói: "Hai người tự lo cho bản thân mình đi."
Vừa nói dứt lời, Kiều Kiến Luân cùng với Kiều Minh Châu và một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi ra ngoài.
Lúc này chỉ còn duy nhất hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương.
Hai người Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương liếc nhìn nhau, họ đều thấy được sự sợ hãi và hoảng loạn trong mắt đối phương.
Mặc dù, Lâm Thanh Sơn vẫn chưa làm gì với bọn họ cả.
Thậm chí anh cũng không hề so đo tính toán với bọn họ.
Cũng không truy cứu hay có hình phạt gì.
Nhưng mà...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!