Chương 66: Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến vũ lực
Bóng dáng kia không có bao nhiêu cường tráng, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước từng bước đi về phía bên này.
Khoảng cách giữa các bước chân giống như là dùng thước để đo, khoảng cách của mỗi một bước chân, giống nhau như đúc.
Từ đầu đến cuối, không thiếu một centimet, không thừa một centimet, mang theo chút gì đó bảo thủ, nhưng rất uy nghiêm.
Cùng lúc đó, ở phía sau anh, còn có một cô gái xinh đẹp với tư thế hiên ngang.
Bước chân rất giống với Lâm Bình, giống như từ một khuôn đúc ra, không khác xíu nào.
Vốn dĩ cho dù hai người này có phần khác biệt với những người xung quanh, nhưng cũng không phải quá khác thường, không tính là quá chói mắt.
Thậm chí bởi vì không ngừng có nhân vật quyền quý đi đến, phần lớn ánh mắt của mọi người đều không dừng ở trên đôi nam nữ này.
Thế nhưng, đồng tử của Lý Nguyên Tùng lại đột nhiên co rút lại, anh ta chỉ liếc thoáng qua, lập tức đã nhận ra người đến
Trong lòng anh ta thấp thỏm, chờ đợi hai ngày, sắp xếp rất nhiều người bảo vệ cho anh ta.
Mà ngay tại lúc anh ta cho rằng, có lẽ Lâm Bình không dám lộ diện, Lâm Bình lại đột nhiên đường hoàng đi đến.
Mỗi khi nhớ đến năng lực quỷ thần khó lường của Lâm Bình, cùng với một mặt tàn nhẫn mà Lâm Bình thể hiện lúc ở quán karaoke và khách sạn Hoàng Đông kia, Lý Nguyên Tùng đã lập tức cảm thấy sợ hãi.
Chẳng qua rất nhanh, Lý Nguyên Tùng lại một lần nữa bình tĩnh lại.
Bởi vì lo lắng Lâm Bình sẽ vì chuyện của Lâm Nhã mà đến báo thù anh ta, cho nên lần này, Lý Nguyên Tùng đã từ một công ty vệ sĩ, mời 50 người vệ sĩ đến đây, đi đến khách sạn Thanh Bình.
Đồng thời còn trang bị cho mỗi người một dùi cui điện và gậy cao su.
Đương nhiên, đây vẫn không phải là chỗ dựa lớn nhất của anh ta.
Chỗ dựa lớn nhất của anh ta chính là, hôm nay Lý Thiên Thành có mời Chu Kiệt đến dự tiệc. Ở đất Hải Châu này, nếu như việc trị an xảy ra vấn đề, đó chính là trách nhiệm của Chu Kiệt.
Nếu như Lâm Bình này dám đến gây sự, hơn nữa còn là ở ngay trước mặt Chu Kiệt, Chu Kiệt tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh.
Cho dù Lâm Bình có dám đắc tội với nhà họ Tạ, nhưng tuyệt đối không dám đắc tội với Chu Kiệt.
Bởi vì Chu Kiệt đại biểu không chỉ riêng cho cá nhân ông ta, mà là cho cả thành phố Hải Châu này. “Nguyên Tùng, chắc hẳn người trẻ tuổi này là bạn của con hả, con ra đón tiếp đi.
Người đã đến tuổi trung niên, lại thường xuyên phải xã giao, cho nên dẫn đến dáng người hơi mập, nhưng Lý Thiên Thành này vẫn là người rất khôn khéo. Sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Bình thì lập tức nói với Lý Nguyên Tùng đang đứng ở bên cạnh mình.
Một người trẻ tuổi ở cấp bậc con cháu, lại không phải là con cháu trong bốn gia tộc quyền thế Trần, Tạ, Cao, Dương, cũng không phải là loại nhân vật trẻ tuổi có đủ thực quyền như Đường Thanh Tâm hay Tôn Huy Tuấn, khiến ông ta phải đi nịnh bợ, đương nhiên Lý Thiên Thành sẽ không tự mình đi đón tiếp. "Cha à..."
Lý Nguyên Tùng muốn nói lại thôi. “Sao thế?”
Lý Thiên Thành nhìn về phía Lý Nguyên Tùng, hơi nghi hoặc. “Không có gì.”
Lý Nguyên Tùng bỗng nhiên hít sâu một hơi, nói.
Sau đó anh ta đi thẳng đến chỗ Lâm Bình.
Anh ta muốn trở thành người làm việc lớn, tương lai nắm giữ công ty dược Nam Hà, trở thành nhân vật quyền lực ở thành phố Hải Châu này. Sao có thể bị một kẻ đã từng ngồi tù như Lâm Bình dọa sợ.
Hơn nữa, hôm nay anh ta đã có thực lực.
Lý Nguyên Tùng nhìn Lâm Bình, đi thẳng về phía anh.
Mà ánh mắt Lâm Bình cũng đang nhìn thẳng, nhìn thấy được Lý Nguyên Tùng.
Ánh mắt của Lâm Bình rất bình tĩnh, vẻ mặt không vui không buồn. “Lâm Bình, tối hôm nay, tôi đầu có mời anh?”
Lý Nguyên Tùng châm chọc nói, nhưng anh ta cũng không thực sự đi đến trước mặt Lâm Bình.
Anh ta đứng cách Lâm Bình khoảng ba, bốn mét, đủ cho đối phương nghe thấy giọng nói của mình, lúc này, Lý Nguyên Tùng dừng bước, anh ta không dám đến quá gần. “Nơi này không chào đón anh, cho nên... Mời anh đi cho “Đương nhiên, anh rất giỏi đánh nhau, anh cũng có thể lựa chọn quậy một trận. Chẳng qua tôi phải nói trước cho anh biết, hôm nay không phải giống như lúc ở khách sạn Hoàng Đông, hôm nay, Chu Kiệt có tham gia bữa tiệc này”
Hiện tại, Lý Nguyên Tùng nhắc đến Chu Kiệt, mong muốn có thể thông qua đó trấn áp lại Lâm Bình, để Lâm Bình biết khó mà lui.
Lý Nguyên Tùng không muốn có quá nhiều dây dưa với Lâm Bình, nhất là vào một thời điểm quan trọng như hôm nay.
Nếu như để Lâm Bình đi đến bữa tiệc chính thức, để cho chuyện giống như nhà họ Tạ xảy ra, chỉ sợ thể diện của anh ta sẽ mất sạch.
Thế nhưng sau khi Lâm Bình nghe thấy Lý Nguyên Tùng nói, anh bình tĩnh lên tiếng: “Tốt nhất anh nên chuẩn bị tốt hậu sự cho mình đi, nắm chặt thời gian, có lời trăng trối nào thì nói ra.
Sau khi nói xong, Lâm Bình nghiêng người, vòng qua Lý Nguyên Tùng, đi về phía Lý Thiên Thành.
Nếu như hôm nay là sinh nhật của Lý Thiên Thành, Lâm Bình sẽ không bỏ qua lễ nghĩa.
Lúc này, đồng tử của Lý Nguyên Tùng co rụt lại, trong nháy mắt, anh ta cứng đờ, đứng ở đó. Bởi vì từ trong những lời nói của Lâm Bình, anh ta nghe được sát ý, khiến cho cả người anh ta không rét mà run.
Ngay trong lúc Lý Nguyên Tùng còn đang đờ đẫn, Lâm Bình đã dẫn theo Chu Thanh, vòng qua anh ta, đi đến trước mặt Lý Thiên Thành.
Lý Thiên Thành nhìn thấy Lý Nguyên Tùng đến tiếp đón người này, sau đó ngây người tại chỗ, còn người này lại đi đến trước mặt ông ta, ông ta không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Chỉ là Lý Thiên Thành càng nghĩ, càng chắc chắn mình không nhận ra người trẻ tuổi trước mặt này. “Tổng giám đốc Lý, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Bình khẽ cười một tiếng, nói câu chúc mừng sinh nhật, nhưng lại không vươn tay, nhiệt tình bắt tay với ông ta như những người khác.
Điều này khiến cho một số khách mời đến dự tiệc cảm thấy hơi ngạc nhiên. Bọn họ cảm thấy con cháu nhà ai, lại không lễ phép như thế.
Ngay cả bản thân Lý Thiên Thành cũng nhíu mày. Cho dù là đám con cháu của mấy gia tộc quyền thế Trần, Tạ, Cao, Dương kia, đối mặt với bậc cha chủ như ông ta, nếu như không có thù cũng sẽ khách sáo kính trọng, cho ông ta mặt mũi, nhưng Lâm Bình lại không như thế. “Cảm ơn cậu, cậu là?”
Lý Thiên Thành cười, đồng thời hỏi. “Lâm Bình”
Lâm Bình bình tĩnh nói.
Hai chữ này vừa nói ra, nhất thời xung quanh có không ít người yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt đồng loạt dừng trên người Lâm Bình. Có lẽ không ít người biết đến Lâm Bình. Hiện tại ở trong xã hội thượng lưu Hải Châu, tên tuổi của Lâm Bình rất hot.
Dù sao dám ở trước mặt mọi người đánh Tạ Minh Thành, phóng tầm mắt khắp cả cái đất Hải Châu này, cũng chỉ có một mình anh mà thôi.
Anh đến đây làm gì?
Rất nhiều người đều hiếu kỳ nhìn về phía anh.
Mà trước đó, có rất nhiều con em nhà quyền quý trò chuyện vui vẻ với Lý Nguyên Tùng, bọn họ đã ở khách sạn Hoàng Đông, tận mắt nhìn thấy Lâm Bình.
Lúc này nhìn thấy Lâm Bình, trong đầu bọn họ vô thức nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, dù cho Lâm Bình không hề làm gì, nhưng cũng đủ khiến cho cả người bọn họ không được tự nhiên. “Chu Thanh, đưa quà lên.”
Lâm Bình lại một lần nữa lên tiếng. “Vâng.”
Sau đó, Chu Thanh đưa hộp quà mà mình xách theo trên tay ra.
Bên cạnh có nhân viên chuyên phụ trách ghi lại quà tặng. “Một chiếc nhẫn ngọc triều Hồ!”
Giọng nói của nhân viên phụ trách đăng ký ghi lại quà tặng bỗng nhiên hơi run rẩy.
Nhẫn ngọc triều Hồ, thứ này, gần như là có giá trị mấy nghìn tỷ.
Món quà này quá quý giá.
Nghe thấy thế, Lý Thiên Thành ngây ngẩn cả người.
Có rất nhiều tân khách xung quanh cũng ngày người. Bản thân giá trị tài sản của Lý Thiên Thành cũng chỉ có mấy chục tỷ mà thôi.
Ở trong giới thượng lưu Hải Châu, nhà ông ta chỉ có thể đứng hạng hai. Món quà trị giá mấy ngàn tỷ này, có thể xem như là quá cao rồi. Chỉ là “Cha à, cha đừng để bị anh ta lừa, anh ta chỉ là một kẻ đã từng ngồi tù mà thôi. Anh ta vừa mới ra tù, vừa nghèo vừa rách, hiện tại đi làm trai bao cho người ta, anh ta lấy đầu ra tiền chứ, cái gì mà nhẫn ngọc triều Hồ, con thấy anh ta chủ tâm đến gây sự, cha nhanh đuổi anh ta đi, đừng để loại người đáng ghê tởm như anh ta ở đây” *Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Lúc này, Lý Nguyên Tùng đã lấy lại được tinh thần, anh ta đi đến, vội vàng nói.
Chỉ là trong lúc nói chuyện, anh ta vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Lâm Bình.
Lý Nguyên Tùng vừa nói ra những lời này, không ít người giật mình, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình có phần thay đổi.
Sau khi Lâm Bình đánh Tạ Minh Thành, anh đã được không ít giới thượng lưu Hải Châu chú ý đến, dù sao kẻ dám đánh người thừa kế của nhà họ Tạ một cách tàn nhẫn như vậy, không ai dám xem nhẹ, lại thêm hiện tại Tạ Minh Thành đã chết.
Cho dù bởi vì hành động của nhà họ Tạ, khiến cho không ít người suy đoán, cái chết của Tạ Minh Thành kia,có lẽ liên quan đến nhà họ Đường.
Nhưng việc Tạ Minh Thành phải nằm viện là do Lâm
Bình làm.
Từ đầu đến cuối, nhà họ Tạ không động vào Lâm Bình, cho đến tận hôm nay, Lâm Bình vẫn nhảy nhót tưng bừng, lại càng khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Không ít nhân vật quyền quý ở Hải Châu đều hoặc nhiều hoặc ít điều tra qua Lâm Bình.
Kết quả điều tra, Lâm Bình chỉ là một nhân vật bình thường. Ngoại trừ năm năm trước, anh mở một công ty, hơi có thành tựu, ngoài ra không còn bối cảnh nào khác, khiến cho rất nhiều người nghĩ mãi không ra.
Nghe thấy Lý Nguyên Tùng nói như thế, sắc mặt của Lý Thiên Thành cũng hơi thay đổi.
Chẳng qua cho dù chiếc nhẫn ngọc triều Hồ mà Lâm Bình đưa lên này là thật hay giả, ông ta đều không thể nhận.
Cho dù là thật sẽ khiến Lý Thiên Thành rất động tâm.
Nhưng ông ta vẫn không thể nhận.
Giống như việc Lý Nguyên Tùng muốn nhanh chóng cướp Lâm Nhã đến tay, sau khi chơi đùa một trận lại đá văng Lâm Nhã ra.
Tuy ông ta không biết vì sao, cho đến bây giờ nhà họ Tạ không có hành động gì với Lâm Bình.
Nhưng Lâm Bình đã từng ở trước mặt mọi người đánh Tạ Minh Thành, gần như khiến anh ta tàn phế, để nhà họ Tạ mất hết thể diện, chuyện này chính là quả b nổ chậm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Bất cứ lúc nào nhà họ Tạ đều có thể trả thù Lâm Bình.
Lý Thiên Thành tuyệt đối không muốn có gút mắc gì với Lâm Bình, khiến cho nhà họ Tạ hiểu lầm. “Chúng ta không thân quen gì, tôi không thể nhận món quà này.”
Lý Thiên Thành từ tổn nói, không để lại dấu vết phủ nhận quan hệ của hai người. Hiện tại nơi này có nhiều người như vậy, đương nhiên là thấy rõ. “Hôm nay là sinh nhật của ông, đưa đến một phần quà, chỉ là không muốn làm hỏng lễ tiết, nếu như ông không dám nhận, vậy thì bỏ đi.” Lâm Bình cười một tiếng, không quá để ý.
Sau đó, anh đưa tay ra, chiếc nhẫn ngọc triều Hồ có chất lượng vô cùng tốt kia đã xuất hiện trong tay Lâm Bình. Lâm Bình nhẹ nhàng ma sát, nhất thời chiếc nhẫn ngọc kia đã biến thành bột mịn, từ trong tay Lâm Bình bay ra không trung.
Nhìn thấy tình cảnh này, phần lớn mọi người không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại là cười nhạo không thôi. Quả nhiên là hàng giả, tùy tiện ma sát là biến thành bột phấn.
Thứ đồ chơi này, anh lấy ra cũng không thấy ngại à?
Chỉ có đồng tử của Lý Nguyên Tùng là co rụt lại, anh ta đã từng nhìn thấy Lâm Bình thể hiện ra bản lĩnh của mình.
Ngay sau đó, Chu Thanh ở sau lưng Lâm Bình lấy ra một chiếc khăn tay.
Lâm Bình nhận lấy, xoa tay, lau sạch sẽ bột phần của chiếc nhẫn ngọc kia rồi trả lại khăn cho Chu Thanh.
Lúc này mới lại bình tĩnh nhìn về phía Lý Thiên Thành. Hiện tại sắc mặt Lý Thiên Thành đã rất khó coi.
Lâm Bình thế mà lấy đồ giả ra chơi ông ta. “Nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi.”
Lý Thiên Thành hạ lệnh đuổi khách, sắc mặt ông ta khó coi. “Được thôi.” Lâm Bình một lần nữa khẽ cười nói: “Quà đã tặng rồi, lúc này cũng nên đi, chẳng qua tôi vẫn phải dẫn theo một người nữa đi cùng” "Ai?"
Lý Thiên Thành sững sờ. “Lý Nguyên Tùng”
Lâm Bình từ tốn nói, khi câu nói của Lâm Bình vừa vang lên, nhất thời ở chỗ lối vào của khách sạn Thanh Bình, đột nhiên xuất hiện một chiếc quan tài, đen kịt như mực.
Theo sự xuất hiện của quan tài, ngay sau đó là tiếng kèn đám ma vang lên, ở nông thôn, lúc xử lý tang lễ mới có thể thổi loại kèn này.