Chương 67: Năm phút sau tiễn cậu lên đường
Vào giây phút khi quan tài xuất hiện, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng trong nháy mắt khi tiếng kèn đám ma vang lên, hiện trường chỉ còn lại một sự an tĩnh quỷ dị, bên tai chỉ còn tiếng kèn đám ma đang không ngừng vang lên.
Đầu tiên, ánh mắt của mọi người bị chiếc quan tài kia hấp dẫn.
Sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Lâm Bình. Chuyện này... Con mẹ nó là đến phá đám
Giờ phút này đây, sắc mặt Lý Thiên Thành khó coi đến đỉnh điểm.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của ông ta, ông ta mời rất nhiều nhân vật quyền thế của Hải Châu đến đây.
Kết quả lại để xảy ra trò cười lớn như vậy?
Một khi không thể xử lý ổn thỏa, việc hôm nay, hiển nhiên sẽ bị truyền đi, khiến cho bữa tiệc sinh nhật này của ông ta biến thành đề tài nói chuyện và trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu Hải Châu này.
Còn Lý Nguyên Tùng, lúc này, anh ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta bỗng nhiên hiểu, vừa rồi câu nói “nắm chặt thời gian, có lời trăng trổi nào thì nói ra” của Lâm Bình là có ý gì rồi.
Lâm Bình thế mà thật sự đến gây chuyện. Cho dù anh ta đã nói cho đối phương biết, Chu Kiệt cũng có mặt ở chỗ này, đồng thời đêm nay, nơi này không chỉ riêng có con cháu nhà quyền quý hạng hai, những nhân vật thực sự nắm quyền lực cũng đến đây, Lâm Bình thế mà vẫn dám lỗ mãng như cũ.
Anh không sợ một xíu nào ư?
Thật sự không sợ sẽ dẫn đến họa lớn ngập trời à ? “Xin mời.
Ánh mắt Lâm Bình chuyển về phía Lý Nguyên Tùng, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang đến một loại cảm giác không cho người ta kháng cự.
Chỉ đơn giản là hai chữ, nhưng Lý Nguyên Tùng lại bị dọa cho cả người run rẩy.
Anh ta sợ, nhất là thủ đoạn có thể cách không làm người ta bị thương kia của Lâm Bình, quá khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi rồi.
Hơn nữa, chính bản thân Lý Nguyên Tùng đã từng chứng kiến một mặt tàn bạo của Lâm Bình lúc ở trong quán karaoke Dương Cầm.
Điều này càng khiến cho Lý Nguyên Tùng sợ hãi Lâm
Bình hơn.
Anh ta có thể trốn ở phía sau, bày mưu tính kế đối phó với Lâm Bình.
Nhưng để anh ta công khai đối mặt với Lâm Bình, nhất là khi Lâm Bình đã thể hiện rõ ý đồ của mình, dưới tình huống Lâm Bình muốn xuống tay với Lý Nguyên Tùng, cho dù có cho Lý Nguyên Tùng một trăm lá gan, anh ta cũng không dám đến gần Lâm Bình. “Bảo vệ, bảo vệ đầu, con mẹ nó, mấy người chết hết rồi à?"
Lý Nguyên Tùng trốn sau lưng người khác, quát to. Anh ta đã mời hơn 50 người vệ sĩ được trang bị đầy đủ đến đây.
Khi Lý Nguyên Tùng vừa nói xong, bảo vệ nghe tin lập tức hành động, bắt đầu hướng về phía bên này đi đến. “Cậu có ý gì?”
Lúc này, Lý Thiên Thành đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Ông ta lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, trên người đương nhiên mang theo một loại uy nghiêm. “Tiễn cậu ta lên đường”
Lâm Bình từ tốn nói, ánh mắt anh vẫn dừng trên người Lý Nguyên Tùng như cũ.
Sắc mặt Lý Thiên Thành thay đổi, giọng nói lạnh lẽo: “Chàng trai trẻ, cậu biết đây là nơi nào không? Cậu có biết mình rốt cuộc đang làm gì hay không?” “Đương nhiên là biết.” Lâm Bình khẽ cười một tiếng: “Tôi đến đây là vì để lấy mạng con trai ông, đó là sự trừng phạt cho sai lầm mà con trai ông đã phạm phải.” “Ngông cuồng!” Sắc mặt Lý Thiên Thành đã hoàn toàn âm trầm.
Đây là lần đầu tiên, có người dám ở ngay trước mặt ông ta, nói muốn lấy mạng con trai ông ta.
Thật đúng là ngông cuồng không có giới hạn.
Cho dù là mấy gia tộc lớn như Trần, Tạ, Cao, Dương cũng không dám nói như thế.
Nghe thấy thế, chẳng những Lâm Bình không tức giận, ngược lại còn khẽ cười: “Tổng giám đốc Lý, chẳng lẽ ông không hiếu kỳ, tại sao tôi lại muốn đến đây lấy tính mạng của con trai ông à?” “Tôi rất hiếu kỳ.” Lý Thiên Thành nói: “Nhưng điều đó không quan trọng, cho dù là vì nguyên nhân gì, tôi chỉ biết, thằng bé là con trai của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho thằng bé xảy ra chuyện.” “Cho dù anh ta có làm ra chuyện không bằng cầm thú, ông vẫn sẽ không phân rõ đúng sai, nhất định muốn bảo vệ cậu ta đúng không?” *Tamlinh247.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Bình lại một lần nữa lên tiếng, trên mặt lại một lần nữa mang theo nụ cười thản nhiên. “Gia thế của thằng bé đã chủ định, thằng bé có thể không phân đúng sai.” Lý Thiên Thành lại một lần nữa nói.
Sau khi nói xong, ông ta hơi hạ giọng, đi gần lên phía trước, dùng âm lượng chỉ có ông ta và Lâm Bình nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Cho dù thằng bé có thật sự làm ra chuyện không có nhân tính nào, tôi cũng sẽ bảo đảm an toàn cho thằng bé, để thằng bé không bị trừng phạt”
Ông ta chỉ có một người con trai là Lý Nguyên Tùng, ông ta tuyệt đối sẽ không cho phép Lý Nguyên Tùng xảy ra chuyện gì.
Ở cái đất Hải Châu này, tuy ông ta không phải là nhân vật đỉnh cấp quyền quý, không thể một tay che trời, chỉ có thể xem như là gia đình thượng lưu hạng hai, nhưng ông ta vẫn có tiếng nói của mình.
Lý Nguyên Tùng phạm tội, không sao cả, ông ta có thể nghĩ cách giải quyết ổn thỏa, chỉ cần không chọc vào mấy gia tộc lớn như Trần, Tạ, Cao, Dương, như vậy thì chẳng sao cả.
Mà Lâm Bình, hiển nhiên không phải là người của mấy gia tộc này. Thậm chí còn có thù với hai gia đình nhà họ Đường
Tôn mới nổi ở Hải Châu.
Ông ta có gì phải sợ chứ? “Nếu như tổng giám đốc Lý đã không hiểu chuyện như thế, đối với việc làm phiền đến bữa tiệc sinh nhật của ông, tôi cũng không có xíu áy náy nào.”
Sau khi nói xong, Lâm Bình nâng tay phải lên, nhìn thoáng qua đồng hồ.
Sau đó lại một lần nữa nhìn thẳng vào Lý Nguyên Tùng: “Hiện tại là 6 giờ 30, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn. Sau năm phút nữa sẽ tiễn cậu lên đường”
Sau khi nói xong, Lâm Bình đứng chắp tay, đối mặt với ánh mắt chăm chú của vô số quyền quý Hải Châu, anh rất bình tĩnh, dường như tất cả mọi người đều không lọt vào mắt anh.
Phong thái tuyệt thế
Trang nghiêm oai hùng!