Lâm Bình đi cùng đám Nhan Kha ra hòn đảo, về tới chỗ ở của Nhan Kha.
"Vị này chính là Lâm Bình, từ nay về sau, anh ấy chính là chiến tướng thứ sáu của đảo Mai Linh chúng ta."
Ra đến boong tàu, Nhan Kha nhẹ nhàng nói với những người ở đó.
Vừa dứt câu, cánh quân hộ vệ bên trái và bên phải Nhan Kha lập tức quỳ một chân trên đất, mắt hướng về phía Lâm Bình: "Ra mắt chiến tướng Lâm!"
Sắc mặt Lâm Bình bình tĩnh, thậm chí là hơi lạnh lùng.
Đối mặt cảnh cánh quân hộ vệ bên trái và bên phải quỳ xuống đất, anh cũng chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng nếu đối mặt với dân chúng nước Việt Nam, chưa chắc Lâm Bình sẽ như thế, nhưng bây giờ đang ở trên tàu của Nhan Kha trên thuyền, nếu trên danh nghĩa chiến tướng thứ sáu thì dĩ nhiên là Lâm Bình cũng phải giữ uy nghiêm của một vị chiến tướng thứ sáu rồi.
Mà sự lạnh lùng của Lâm Bình không chỉ không khiến người khác thấy bất thường, ngược lại tất cả mọi người đều cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
"Thu, đưa chiến tướng Lâm đến phòng của anh ấy đi."
Rồi sau đó, Nhan Kha nhẹ nhàng ra lệnh.
Sau khi nói xong, cô ta cũng không nhìn Lâm Bình nữa, dẫn ba cô hầu Xuân, Hạ, Đông rời đi.
Rồi sau đó, con tàu lớn chuyển động, bắt đầu đi về phía biển rộng mênh mông.
"Vốn cho rằng có lẽ cái thế giới bé nhỏ này không có nhiều diện tích lắm mới phải, thật không ngờ mới chỉ là vùng biển này thôi đã to lớn như thế, mà phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy bất kỳ một hòn đảo nào cả!"
Lâm Bình nghĩ thầm trong lòng.
Anh vốn tưởng rằng, sau khi bước vào thế giới nhỏ của ngũ đại tiên đảo thì có thể nhanh chóng tìm được ngũ đại tiên đảo.
Hôm nay, tinh thần lực của anh càng mạnh hơn nữa, cũng dễ dàng dựa theo sợi tinh thần lực của Chu Thanh để lại để tìm được Chu Thanh.
Nhưng mà, tình huống hiện tại lại nằm ngoài dự đoán của anh.
Lâm Bình lắc đầu, không suy nghĩ nữa, dưới sự dẫn dắt của Thu, anh đi về phía căn phòng của chiến tướng thứ sáu trên đảo Mai Linh của anh.
"Cô tên Thu, đúng không?"
Trên đường đi, Lâm Bình chủ động mở lời.
"Thưa chiến tướng Lâm, đúng vậy." Thu đáp.
"Tôi cảm thấy có lẽ nên gọi cô là Thu Hương." Lâm Bình cười.
Nhan Kha có bốn cô hầu là xuân, hạ, Thu, đông, không khỏi khiến Lâm Bình nhớ tới bốn cô gái đẹp trong "Đường Bá Hổ điểm Thu Hương".
"Vì sao chiến tướng Lâm lại nói thế?"
Đôi mắt xinh đẹp của Thu hơi chớp, nhìn Lâm Bình, lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Trên người Thu tản ra mùi hương thơm ngát, không phải là Thu Hương à!" Lâm Bình cười ha ha.
"Chiến tướng Lâm, không nên đùa giỡn kiểu như thế, anh mới đến, sợ là chưa biết rõ lắm, chủ nhân cũng không thích người khác đùa giỡn người hầu của cô ấy!"
Thu bình tĩnh nói với Lâm Bình.
Nhưng mà ở sâu trong đôi mắt vẫn có chút vui mừng.
Dù sao thì đây là cũng là lời tán dương của một vị chiến tướng thứ sau, một vị Thần cảnh cường giả.
"Tôi khen thật lòng mà, cũng không phải là đùa giỡn đâu."
Vẻ mặt Lâm Bình khôi phục lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng nói ra.
Thu gật đầu một cái, cũng không nói thêm nữa.
"Vậy chúng ta còn cách đảo Mai Linh xa lắm không?"
Rồi sau đó, Lâm Bình thản nhiên hỏi.
"Dựa theo tốc độ di chuyển bây giờ thì cần khoảng ba ngày nữa!" Thu đáp lại.
"Đảo Mai Linh có tổng cộng bao nhiêu vị chiến tướng?" Lâm Bình lại hỏi.
"Vốn là có chín vị, giờ thêm anh nữa là có tổng cộng mười vị!" Thu vẫn trả lời.
Mười vị chiến tướng?
Gương mặt Lâm Bình vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì hơi kinh hãi.
Nếu như trong thế giới nhỏ này, không chỉ có năm tiên đảo lớn là Đại Tự, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu và Bồng Lai mà còn có các hòn đảo khác nữa, nói như vậy là năm tiên đảo lớn kia sẽ tương đương với siêu cường quốc trong xã hội hiện đại.
Mà các hòn đảo như đảo Mai Linh thì sẽ tương đương với các quốc gia yếu kém hơn à?
Nếu là thế thì chỉ là một cái đảo Mai Linh thôi mà đã có được hơn mười vị Thần cảnh, cùng với ít nhất là một vị Chân Thần thì mấy tiên đảo lớn như Đại Tự kia sẽ có bao nhiêu Thần cảnh?
Một khi những người ở nơi này tiến vào xã hội hiện đại thì sẽ tạo thành một sự uy hiếp rất lớn!
Sau đó, Lâm Bình vốn định hỏi thêm mấy vấn đề nữa, nhưng lúc này Thu đưa Lâm Bình đến cửa của một căn phòng, nói: "Chiến tướng Lâm, đây chính là phòng của anh!"
Dứt lời, Thu đẩy cửa ra.
Một căn phòng có ít nhất một trăm bức bình phong hiện ra ở trước mắt Lâm Bình.
Trong phòng, mùi hương cổ xưa hòa cùng màu sắc cổ xưa, xa hoa vô cùng.
"Đúng rồi, chỗ các cô có sách vở gì không?"
Trước khi bước vào phòng, Lâm Bình hỏi.
"Chiến tướng Lâm, nếu anh cần công pháp gì thì có thể để chủ nhân sắp xếp, nhưng mà trước khi chiến tướng Lâm lập được nhiều chiến công cho đảo Mai Linh, thì hẳn là chiến tướng Lâm sẽ không được truyền công pháp tu luyện võ chính đạo đâu."
Thu nói thẳng.
"Không cần công pháp, sách gì cũng được, miễn có là tốt rồi, mấy lúc nhàn rỗi nhàm chán thì có thể đọc để giết thời gian." Lâm Bình thuận miệng nói.
"Vậy anh cần loại sách nào?" Thu hỏi lại.
"Tất cả các cuốn sách tôi có thể xem được ấy, cô mang hết qua đây cho tôi." Lâm Bình nói thẳng.
"Chiến tướng Lâm, xin chờ một chút!" Thu dứt lời rồi lập tức quay người rời đi.
Tuy Lâm Bình là chiến tướng, cô là người hầu, nhưng cô cũng là người hầu thân cận của Nhan Kha, tuy thực lực và địa vị đều không bằng Lâm Bình, nhưng ở một mức độ nào đó thì cô chỉ cần giữ sự tôn kính nhất định đối với Lâm Bình là được, không cần phải một mực tuân theo Lâm Bình như những người khác.
Ở trên tàu lớn, bên trong căn phòng lớn nhất, xa hoa nhất cũng là căn phòng thoải mái dễ chịu nhất.
Ngay lúc này, Nhan Kha đang ở trong một một tắm rải đầy cánh hoa, hơi nóng bốc lên mù mịt.
Thân thể hoàn mỹ không một vết sẹo của Nhan Kha như ẩn như hiện trong làn nước nóng.
"Chủ nhân, chiến tướng Lâm muốn xem một ít sách vở, anh ấy nói chỉ cần là sách anh ấy có thể xem được thì đều mang qua đó cho anh ấy!"
Thu đi đến, cung kính đứng ở bên ngoài phòng tắm, mở miệng nói.
"Muốn đọc sách? Còn muốn đưa tất cả sách anh ấy có thể đọc qua đó?"
Bên trong phòng tắm, khóe miệng Nhan Kha hơi cong lên.
"Mang tất cả sách trong phòng tôi qua cho anh ta đi!" Sau đó, Nhan Kha hờ hững nói.
"Công pháp bí tịch cũng đưa qua đó luôn ạ?" Thu lại xin chỉ thị.
"Đưa qua hết!" Nhan Kha lại mở miệng nói: "Chú ý một chút, nhìn xem anh ấy đọc cuốn sách nào!"
Sau đó, cô ta không nói thêm câu nào nữa.
Ở trong bồn tắm, cô ta hơi duỗi người ra lộ ra vẻ lười biếng mà hưởng thụ!
Nghe vậy, Thu lẳng lặng lui ra ngoài.
Sau khi Lâm Bình đi vào phòng, một lát sau, Thu lập tức gọi người đưa tới trên trăm cuốn sách.
"Nhiều như vậy à?" Lâm Bình có chút kinh ngạc.
"Đây đều là một số sách bình thường chủ nhân hay xem, chủ nhân bảo đưa hết cho chiến tướng Lâm, hy vọng chiến tướng Lâm sẽ không phụ ý tốt của chủ nhân."
Thu nói xong thì dẫn theo người rời đi.
Đợi đến lúc Thu rời khỏi rồi, Lâm Bình mới nhìn hơn trăm cuốn sách được đặt lên bàn, anh nhẹ nhàng vung tay lên.
Hơn trăm cuốn sách lập tức tự động tách ra, xếp thành hai hàng song song trước mặt Lâm Bình.
Ánh mắt Lâm Bình lướt nhanh qua.
"Chậc chậc, phần lớn là mấy câu chuyện, trừ một số truyền thuyết dân gian ra thì còn có mấy bộ tiểu thuyết tình yêu nữa, hẳn là vị công chúa này còn mơ mộng về tình yêu giữa thiên kim đại tiểu thư và chàng thư sinh nghèo túng gì đó nhỉ?"
Lâm Bình cười nhạt một tiếng.
Rồi sau đó, ánh mắt Lâm Bình rơi vào quyển sách "Địa lý: Vùng biển Loạn Ma".
Hai mắt Lâm Bình sáng ngời, anh đã phát hiện ra thứ mình muốn rồi.
Nhưng mà, ánh mắt Lâm Bình cũng chỉ nhìn cuốn "Địa lý: Vùng biển Loạn Ma" kia trong nháy mắt thôi, rồi lập tức dời sang chỗ khác.
Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào hai quyển bí tịch công pháp trong đống sách đó.
"Thiên Nhai Chỉ Xích"
"“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”"
Trong hơn trăm cuốn sách này, chỉ có hai quyển bí tịch công pháp là bảo bối thôi.
Nhưng Lâm Bình vẫn hơi kinh ngạc một chút.
Không phải nói là truyền bí tịch công pháp cho anh sao? Bây giờ lại cho anh tự học là thế nào?
Lúc này, Lâm Bình cũng không có chút do dự nào cả, trực tiếp vẫy tay, cuốn "Thiên Nhai Chỉ Xích" kia liền rơi xuống tay Lâm Bình.
Lâm Bình mở ra, ở trang thứ nhất có viết một câu: "Một trong những cuốn sách tuyệt vời về tốc độ!"
Tốc độ?
Lâm Bình liền lật sách ra. Sau đó, Lâm Bình nhanh chóng bị hấp dẫn bởi cuốn "Thiên Nhai Chỉ Xích" này.
Thì ra là thế. Cuốn "Thiên Nhai Chỉ Xích" là một cuốn sách viết về công pháp dùng chân, không phải là công phu tấn công, mà là tốc độ.
Nghe nói là nếu tu luyện "Thiên Nhai Chỉ Xích" tới cảnh giới hoàn mỹ thì chân trời góc biển, cũng chỉ trong một bước chân mà thôi, bước một cái là có thể vượt qua thời không.
Chỉ có điều cuốn "Thiên Nhai Chỉ Xích" này lại là bản thiếu, nhưng dù là như thế thì cũng đã khiến Lâm Bình rất kinh ngạc rồi.
Theo như ghi chép trong bản thiếu, nếu tu luyện thành công thì khi đang quyết đấu với kẻ địch, có thể dùng tốc độ nhanh hơn để áp chế đối phương hoàn toàn.
Nếu cố gắng né tránh thì cơ bản là đối phương cũng sẽ không thể đánh được anh. Nếu muốn chạy trốn, đối phương cũng không đuổi kịp mình. Còn nếu tấn công thì cũng có thể tấn công bất ngờ ngay lúc người khác chưa kịp định thần.
Đôi mắt Lâm Bình sáng lên.
Cứ như vậy mà cho anh cuốn bí tịch quý báu như thế à?
Không phải nói trước khi giúp đảo Mai Linh lập công thì sẽ không đưa công pháp chính thức cho anh sao?
Về phần công pháp nhắc tới coi như không phải truyền lại thì Lâm Bình không tin.
Nhưng mà, nghi ngờ thì nghi ngờ đấy, nhưng Lâm Bình vẫn ghi tạc tất cả nội dung trong cuốn "Thiên Nhai Chỉ Xích" bản thiếu này vào não.
Đồng thời, Lâm Bình cũng kìm nén xúc động muốn lập tức tu luyện "Thiên Nhai Chỉ Xích" lại.
Lâm Bình lo lắng, một khi dốc lòng tìm hiểu "Thiên Nhai Chỉ Xích" thì sẽ thật sự có thể xảy ra chuyện "Bế quan tu luyện, không biết ngày tháng" trong giời gian ngắn.
Cũng không hẳn là bây giờ Lâm Bình có chuyện gì đó gấp gáp phải làm, sợ lỡ mất thời gian.
Mà là còn có một cuốn "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" đang chờ anh nữa.
Trừ việc đó ra, mục đích của chuyện anh cần những cuốn sách này chủ yếu là để hiểu rõ thế giới này hơn thông qua sách vở, đó này mới là điều quan trọng nhất.
Lúc này, Lâm Bình mở cuốn "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" kia ra. "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" ghi lại một số phương pháp tấn công. Khi sử dụng cách này thì không khí chấn động, trong không khí sẽ hình thành nhiều vòng xoáy hình hoa sen, cắn nuốt chân nguyên và máu của kẻ địch rồi nổ tung.
Mà khi tu luyện sâu hơn thì khi giơ tay lên, một đóa hoa sen có thể cắn nuốt được một cường giả, tiêu diệt đối phương.
Con ngươi Lâm Bình hơi co lại.
Nếu anh tu luyện thứ này thành công thì có phải là khi anh giơ tay lên sẽ tạo ra hơn trăm đóa hoa sen, cắn nuối hơn trăm vị tông sư hóa cảnh, lập tức dồn đối phương vào chỗ chết không? Thậm chí là có thể quét sạch đám Thần cảnh yếu hơn anh một chút à?
Nếu thật sự là như thế thì khi thi triển phương pháp Chân Thần sẽ có cảnh tượng như thế nào nhỉ? Chẳng phải là đến Thần cảnh cũng phải tan thành mây khói à?
"Sao Nhan Kha có thể đưa hai quyển bí tịch công pháp này tới đây? Hơn nữa còn là cách thức cao siêu như thế?"
Gương mặt Lâm Bình hiện lên vẻ nặng nề.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Bình lập tức ném sự nghi ngờ này ra sau đầu. Dù Nhan Kha có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì nói chung là anh đã có thu hoạch lớn rồi.
Sau khi Lâm Bình ghi nhớ nội dung của "Thiên Nhai Chỉ Xích" và "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" thì bắt đầu tùy tiện chọn vài cuốn truyện dân gian rồi lật ra xem, trong đó ghi lại rất nhiều chuyện kì lạ của Vùng biển, như là truyền thuyết dân gian của người Việt, một số truyện về yêu quái chẳng hạn.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Bình chỉ chọn lật mấy cuốn sách như thế ra đọc. Kế tiếp, anh còn giở mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu ra xem một lần.
Sau đó, Lâm Bình giả vờ tiện tay lấy cuốn "Địa lý: Vùng biển Loạn Ma". Sau khi xem xong, vẻ mặt Lâm Bình không thay đổi gì mấy, lại lấy một cuốn sách khác để đọc, nhưng trong lòng Lâm Bình lại nặng nề vô cùng.
Thông qua "Địa lý: Vùng biển Loạn Ma", Lâm Bình đã biết được trong vùng biển Loạn Ma này có vô số hòn đảo thống nhất về một mối, do các vị thần và đảo quỷ ở phía bắc Vùng biển Loạn Ma quản lý.
Nhưng Lâm Bình đọc qua hết một lượt mà vẫn không nhìn thấy bất kì cái tên nào trong năm tiên đảo lớn Đại Tự, Doanh Châu, Viên Kiệu, Phương Hồ hay Bồng Lai.
"Mình.... Bị cuốn vào sự hỗn loạn của không gian, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Lòng Lâm Bình rất nặng nề. Anh không lo lắng đến an nguy của bản thân, mà anh có tự tin, dù là đến nơi này cũng có thể bình an không có việc gì, thậm chí là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Nhưng anh rời khỏi xã hội hiện đại, muốn bước vào năm tiên đảo lớn thì phải đi tìm cô ấy, phải tìm hiểu rõ tình hình của năm tiên đảo lớn, dùng nó để đối phó với sự uy hiếp của năm tiên đảo lớn.
Nhưng bây giờ, đừng nói là Chu Thanh, đến cả năm tiên đảo lớn cũng không tìm thấy nữa!
Nếu Lê Tông và Cổ Trần Hải chết, trở về Đại Tự, Đại Tự lại phái cường giả bước vào xã hội hiện đại thì phải làm sao bây giờ? Trên thực tế là nếu có Chân Thần bước vào xã hội hiện đại thì sẽ ra sao?
Lúc này, Lâm Bình cũng không biết phải làm sao để trở về. Dù sao thì anh đến vùng biển Loạn Ma này là để năm tiên đảo lớn có thể rời khỏi thế giới nhỏ đó, đi vào xã hội hiện đại, nên Lâm Bình không lo chuyện không thể quay về được.
Anh ở vùng biển Loạn Ma này rồi thì làm sao để trở về?
Ngay lúc này, trong lòng Lâm Bình như có hàng ngàn con ngựa chạy qua vậy.
Nhưng để Nhan Kha không phát hiện ra mục đích của anh khi đòi mượn những cuốn sách này, Lâm Bình vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, xem hết mấy cuốn còn lại rồi mới dừng.
Trong lòng anh vẫn còn nặng nề, anh bắt đầu tìm hiểu "Thiên Nhai Chỉ Xích"!
Mãi đến tận chiều mới có người đến đây: "Chiến tướng Lâm, chủ nhân mời anh qua đó dùng cơm!"
Người bước đến vẫn là Thu, cô hầu thân cận của Nhan Kha!
"Mời tôi dùng cơm?"
"Được." Lâm Bình gật đầu đồng ý.
"Phiền cô trả mấy cuốn sách này lại cho công chúa." Lâm Bình lại nói tiếp.
"Vâng." Thu gật đầu.
Sau đó, Thu sai người đưa Lâm Bình đến hòng ăn, còn cô thì cầm đống sách đi về phía phòng của Nhan Kha.
Trong phòng Nhan Kha, Thu mang trả tất cả sách lại cho công chúa của mình.
"Anh ấy đọc cuốn nào vậy?"
Nhan Kha nằm trên võng hỏi, cả người toát lên vẻ biếng nhác.
"Tổng các cuốn sách anh ấy đã giở ra là bảy mươi mốt cuốn!" Thu cung kính đáp.
Sau đó, cô ta để bảy mươi mốt cuốn sách Lâm Bình đã lật qua lật lại lơ lửng trên không trung.
Nhan Kha cũng không mở những cuốn sách này ra đọc, mà là dùng tinh thần lực xuyên qua nó.
Cuối cùng, Nhan Kha vẫy tay, năm cuốn sách đã rơi xuống làn váy dài trên chân cô ta.
"Hai quyển công pháp, một quyển truyền thuyết dân gian, một quyển tiểu thuyết tình yêu, một quyển địa lý."
Đôi môi đỏ của Nhan Kha khẽ mở, cô ta nhẹ nhàng nói.
Cô ta không nhìn tới hai quyển bí tịch công pháp "Thiên Nhai Chỉ Xích" và "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" này.
Dù sao thì không nghĩ cũng biết chắc là nhất định Lâm Bình sẽ đọc hai quyển này.
Còn ba quyển kia thì Nhan Kha chỉ thò tay lật ra xem một chút thôi.
Cuối cùng, trong tay Nhan Kha chỉ còn một quyển sách.
Đương nhiên đó là cuốn "Địa lý: Vùng biển Loạn Ma".
Hai mắt Nhan Kha híp lại: "Dấu vết lật giở của quyển sách này rõ ràng hơn "Thiên Nhai Chỉ Xích" và "“Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”" nhiều, anh ta cần những quyển sách này là vì muốn hiểu rõ vùng biển Loạn Ma à?"
"Rốt cuộc anh ấy là ai?"
Sau đó, Nhan Kha vung tay lên, năm cuốn sách đặt trên chân cô lập tức rơi xuống mặt bàn.
"Cất kỹ mấy cuốn sách này đi."
Vừa dứt lời, Nhan Kha lập tức đứng dậy, đi ra khỏi cửa phòng.
Đêm nay, cô ta định mở tiệc chiêu đãi vị chiến tướng thứ sáu mới gia nhập đảo Mai Linh kia.
Tuy người ở đảo Mai Linh, thậm chí toàn bộ vùng biển Loạn Ma đều không quan tâm đến lai lịch của đối phương nhưng chỉ cần thực lực của bạn mạnh mẽ, chỉ cần có ích cho tôi, tôi có thể nhận bạn.
Nhưng Nhan Kha bỗng có một chút hứng thú với Lâm Bình.
Sau khi Lâm Bình đi vào phòng ăn thì phát hiện ra ở trong nhà ăn, ngoài vị đã từng là chiến tướng thứ sáu, chiến tướng thứ bảy Hạ Quốc Bằng ra thì chỉ có cô hầu Thần Cảnh tên "Đông" của Nhan Kha.
"Chiến tướng Lâm, mời ngồi!"
Thấy Lâm Bình đến rồi, Đông mời Lâm Bình ngồi xuống phía đối diện Hạ Quốc Bằng.
Rất nhanh sau đó, Nhan Kha cũng tới phòng ăn.
Hạ Quốc Bằng lập tức đứng dậy.
Thấy thế, Lâm Bình cũng đứng dậy theo, mắt nhìn về phía Nhan Kha, gương mặt hiện lên vẻ tôn kính.
"Chiến tướng Lâm, chiến tướng Hạ Quốc Bằng, không cần khách khí như thế, mời ngồi."
Sau khi Nhan Kha đến, gương mặt cô ta mang ý cười dịu dàng, phất tay áo, ý bảo Lâm Bình và Hạ Quốc Bằng ngồi xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!