"Thu Hương, chúng ta vào đi thôi."
Sau khi phế chân Quách Mục xong, Lâm Bình nói với Thu trong tiếng kêu gào thảm thiết của Quách Mục.
Vừa dứt lời, anh liền nhấc chân tiến vào bên trong phủ chiến tướng hạng ba.
Thu nhìn Lâm Bình, mặc dù biết trước Lâm Bình sẽ ra tay với Quách Mục, nhưng trong mắt Thu vẫn không kìm được mà thoáng qua một chút kinh ngạc.
Suy cho cùng thì nếu như Lâm Bình chỉ đơn thuần khiêu chiến chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên mà có không địch lại Viên Bảo Thiên thì chắc chắn Viên Bảo Thiên sẽ ra tay với Lâm Bình. Thậm chí là anh ta sẽ dạy dỗ Lâm Bình cẩn thận, làm nhục Lâm Bình, để Lâm Bình biết thế nào là quy tắc.
Nhưng bây giờ, Lâm Bình ngang nhiên phế bỏ một tay sai mà Viên Bảo Thiên coi trọng trước cửa phủ.
Hơn nữa, dưới tình huống Lâm Bình ra tay với Quách Mục nhưng đã bị Viên Bảo Thiên chặn lại, Lâm Bình cũng không hề nể nang, vẫn phế chân Quách Mục.
Chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt Viên Bảo Thiên. Có vẻ như là đã đắc tội chết với Viên Bảo Thiên.
Nếu như Lâm Bình không địch lại Viên Bảo Thiên, sợ rằng lần này, Lâm Bình xong đời rồi.
Cứ coi như là Viên Bảo Thiên không giết Lâm Bình, nhưng nhất định cũng sẽ đánh phế Lâm Bình.
Hơn nữa, tuyệt đối không có bất kỳ người nào bảo vệ Lâm Bình.
Cho dù có đưa Lâm Bình về cho công chúa thì cũng sẽ không bởi vì lý do đắc tội với chiến tướng hạng ba, mà là bởi vì Lâm Bình không địch lại chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên, chưa đủ tư cách.
Thu nhìn bóng lưng Lâm Bình, thầm nói: "Hôm nay, anh chỉ có một con đường duy nhất là chiến thắng chiến tướng Bảo Thiên, nếu không thì có lẽ hôm nay, anh sẽ không bước chân ra được khỏi phủ chiến tướng hạng ba đâu."
Sau khi tiến vào phủ chiến tướng hạng ba, có kết quả của Quách Mục làm gương ở phía trước, ngược lại không còn ai dám làm khó Lâm Bình nữa cả.
"Chiến tướng Lâm. Công chúa, chiến tướng Bảo Thiên và những chiến tướng khác đều đang ở đây chờ anh, mời đi bên này..."
Người quản lý của phủ chiến tướng hạng ba đi tới. Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, hai mắt liền thoáng qua một tia lạnh lùng.
Nhưng cái người quản lý này không đi khiêu khích Lâm Bình giống Quách Mục, mà chỉ chuẩn bị dẫn đường cho Lâm Bình.
"Không cần đâu."
Nghe vậy, Lâm Bình lại khoát khoát tay.
"Thu Hương, đi theo tôi." Rồi sau đó, Lâm Bình quay đầu nhìn về phía Thu nói.
Thu: "..."
"Tôi tên là Thu, không phải Thu hương." Thu khẽ nhíu mày, nói thầm với Lâm Bình: "Chiến tướng Lâm, đến mặt trước chủ nhân, hy vọng anh có thể tự mình thu xếp ổn thỏa. Tôi đã nhắc nhở anh rồi, chủ nhân không thích người khác trêu đùa thị nữ của cô ấy. Nếu như anh vẫn còn tiếp tục gọi tôi là Thu Hương nữa, có thể chủ nhân sẽ bị mất hứng. Đến lúc đó, anh gặp phiền phức rồi. Có thể lúc đó không chỉ còn là chiến thần Thiên đối phó anh nữa thôi đâu.”
"Được rồi, Thu Hương." Lâm Bình gật đầu.
Thu: "..."
Nhưng mà lúc này, Lâm Bình đã phóng lên cao, hóa thành một vệt sáng, bay tới võ trường.
Mặc dù anh cũng không biết cấu tạo bên trong phủ chiến tướng hạng ba, nhưng Lâm Bình cũng có thể loáng thoáng cảm nhận được có rất nhiều Thần Cảnh, điều đó từ đâu mà tới.
Chắc hẳn, nơi đó chính là võ trường.
Lâm Bình phóng lên cao, lướt qua không trung dày đặc.
Thấy vậy, con ngươi của Thu co rút lại.
Mặc dù không có cấm lệnh là không được phi hành trong phủ chiến tướng hạng ba. Nhưng mà thật ra thì bên trong phủ của các các chiến tướng cấp cao cũng chỉ có đảo chủ có thể tùy ý phi hành trên trời thôi.
Nếu không thì điều đó sẽ bị coi là một sự khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù là chủ nhân Nhan Kha bước vào phủ của các chiến tướng cấp ca cũng đều là vào từ cửa chính. Điều này cũng chính là để tỏ thái độ tôn trọng đối với các chiến tướng cấp cao.
Điều này, rõ ràng là lúc cô giới thiệu quy tắc trên đảo Mai Linh đã từng nói với Lâm Bình rồi.
Nhưng bây giờ, Lâm Bình lại hết lần này tới lần khác cứ phá vỡ quy tắc như vậy...
Cái này, thật sự là đắc tội chết với chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên.
Mặc dù Lâm Bình bảo Thu đuổi theo, nhưng mà Thu cũng không đi theo Lâm Bình mà đi bộ. Thân hình cô chợt lóe lên, ở trên không trung kéo ra một đường ảo ảnh, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đi qua hành lang tiền viện, hướng thẳng về phía võ trường.
Khi Lâm Bình từ không trung đáp xuống võ trường, có thể thấy, trong võ trường lớn như vậy, thật ra thì cũng không có bao nhiêu người đang ở chỗ này.
Trong đó, dễ thấy nhất chính là Nhan Kha trong một bộ quần áo màu trắng.
Mà ngồi ở bên cạnh Nhan Kha chính là chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên với vẻ mặt vô cùng u ám.
Trừ hai người họ ra thì sáu người còn lại đều là Thần Cảnh.
Trong đó cũng có Hạ Quốc Bằng ở bên trong.
Dựa theo chỗ ngồi của Hạ Quốc Bằng ở trong đó, Lâm Bình có thể đoán ra được sáu người còn lại chắc là thứ tự từ bốn đến mười. Trừ anh ta ra thì những người còn lại cũng đều là chiến thần cấp thấp.
"Lâm Bình, cậu to gan lắm."
Thấy Lâm Bình lại phi hành ở ngay trong phủ chiến tướng hạng ba, sắc mặt Viên Bảo Thiên âm trầm, dường như có thể nặn ra những giọt nước màu đen.
Mà Hạ Quốc Bằng cùng với những chiến tướng khác, trên mặt là những nét đánh giá Lâm Bình không giống nhau.
Có tò mò, có châm chọc, có cười nhạt...
Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Kha hơi chớp chớp, dường như là hứng thú với Lâm Bình đã tăng lên mấy phần.
“Phủ chiến tướng hạng ba này sắp phải đổi chủ rồi. Tôi ở bên trong phủ này có gì mà không dám chứ?”
Lâm Bình đáp xuống dưới võ đài, hờ hững nói.
“Hít.”
Lần này, những lời vừa nói ra của Lâm Bình hết sức ngông cuồng, nhất thời khiến cho tất cả mọi người lại hít một hơi khí lạnh.
Vị chiến tướng hạng sáu mới này cứ năm lần bảy lượt khiêu khích Viên Bảo Thiên.
Hôm nay, cho dù Viên Bảo Thiên có giết chết Lâm Bình, sợ rằng công chúa cũng sẽ không nói gì.
Mà quả nhiên, sau khi Lâm Bình vừa dứt lời, Viên Bảo Thiên cũng không ngồi yên được nữa.
Cho dù là chiến tướng hạng nhất hay là chiến tướng hạng hai cũng không dám khiêu khích với anh ta như vậy.
Kể từ khi anh ta gia nhập đảo Mai Linh tới nay, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
“Công chúa. Hôm nay, tôi muốn tiêu diệt tên nhóc con này, hi vọng người không trách tội.”
Viên Bảo Thiên đứng dậy, quay mặt sang nhìn Nhan Kha, gằn giọng nói.
Nhan Kha cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Bình: "Chiến tướng Lâm, nếu như anh có thể nói lời xin lỗi với chiến tướng Bảo Thiên, sau đó nhận thua ngay bây giờ thì có thể bảo toàn tính mạng của mình."
“Công chúa. Cô cảm thấy tôi không thắng được Viên Bảo Thiên sao?" Lâm Bình nhìn về phía Nhan Kha, bình tĩnh hỏi.
Lời này Lâm Bình vừa nói ra, Hạ Quốc Bằng và sáu Thần Cảnh còn lại đều hơi sững sờ.
Lâm Bình lại vẫn dám chất vấn công chúa?
Hơn nữa còn nói ra những từ rất ngạo mạn.
“Cảm thấy tôi không thắng được Viên Bảo Thiên sao?”
Thật là ngông cuồng.
Thật là kiêu ngạo!
Trong lòng Hạ Quốc Bằng vô cùng vui vẻ.
Nếu như Lâm Bình bị Viên Bảo Thiên đánh chết, hoặc là bị phế cũng được, bất kể là loại tình huống nào, vậy thì anh ta cũng có thể trở về vị trí chiến tướng hạng sáu.
Chiến tướng hạng sáu và chiến tướng hạng bảy, ngoại trừ khác biệt về thân phận và địa vị ra, đối với tài nguyên được hưởng từ đảo Mai Linh cũng không giống nhau.
Càng ở cấp cao hơn thì càng nhận được nhiều tài nguyên.
"Chiến tướng Lâm, anh có thể thắng hay không, không phải là dựa vào cảm giác mà là dựa vào thực lực để nói chuyện. Nếu như anh cố ý muốn khiêu chiến với chiến tướng Bảo Thiên, vậy xin cứ tự nhiên." Vẻ mặt Nhan Kha vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút dao động nào.
"Nhưng mà, nếu như mọi người đều là chiến tướng của đảo Mai Linh chúng ta, hy vọng là mọi người biết dừng đúng lúc, đừng làm tổn thương tính mạng của đối phương."
Sau đó, Nhan Kha lại bổ sung thêm một câu nữa.
Không phải chỉ là không làm tổn thương đến tính mạng của đối phương là được rồi sao?
Vậy thì tôi sẽ để lại cho anh hơi thở cuối cùng.
"Được."
Viên Bảo Thiên gật đầu. Đương nhiên là anh ta biết, những lời này là Nhan Kha nói cho anh ta nghe.
Sau đó, toàn thân Viên Bảo Thiên nhảy một cái, chớp mắt đã đứng trên võ đài.
"Lâm Bình, hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ cậu một chút, đối với chiến tướng hạng ba phải cung kính như thế nào."
Vừa dứt lời, thân hình Viên Bảo Thiên chợt lóe lên, đột ngột xuất hiện ở trước mặt Lâm Bình, đánh ra một chưởng.
Rung động trời đất.
Không khí run rẩy.
Đám người lập tức trở nên ồn ào.
Nhưng mà, đối mặt với việc Viên Bảo Thiên xuất chiêu, Lâm Bình cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Cùng lúc đó anh cũng đánh ra một chưởng, dốc hết toàn lực, không giữ lại chút nào.
Chiêu xoắn ốc phối hợp cùng với bát cực băng, xếp chồng lên nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!