Bóng dáng của hai người Lâm Bình và Viên Bảo Thiên không ngừng va chạm nhau trên không trung.
Cả hai đều dốc hết sức lực, dư âm sau mỗi lần hai người giao thủ cũng đủ để hủy diệt toàn bộ võ trường.
Nhưng có Nhan Kha và các vị thần cảnh, chiến tướng đang có mặt ở đây thì lại có vị chiến tướng ra tay bảo vệ, đánh tan dư âm khi hai người Lâm Bình và Viên Bảo Thiên quyết đấu, để cho võ trường không bị hủy hoại hoàn toàn.
"Chiến tướng Lâm, anh không được... Thua đâu đấy... Nếu anh thua, kết cục sẽ rất thê thảm..."
Lúc này, Thu chạy đến bên cạnh Nhan Kha, cung kính đứng ở sau lưng cô ta. Nhưng ánh mắt của cô lại không thể nhịn được mà nhìn về hướng hai người Lâm Bình và Viên Bảo Thiên đang giao đấu ở trên không trung.
Mặc dù thời gian cô và Lâm Bình ở chung không lâu, hơn nữa cô cũng cảm thấy Lâm Bình hơi kiêu căng quá mức.
Nhưng chẳng biết tại sao, Thu vẫn cảm thấy, so với Viên Bảo Thiên thì cô vẫn thích chiến tướng Lâm hơn.
Nhưng, trong trận chiến đang là hai vị cường giả thần cảnh, còn cô ta chỉ mới hóa cảnh, đương nhiên không thể nhìn rõ hai người đang giao đấu với nhau như thế nào.
"Cô đang lo lắng cho anh ta?"
Lúc này, Nhan Kha lại đột nhiên hỏi.
"Chủ nhân, không dám nói là lo lắng, nhưng mà Thu hi vọng chiến tướng Lâm thắng hơn!"
Thu không dám giấu diếm, truyền âm với Nhan Kha.
"Vì sao?"
Nhan Kha lạnh nhạt hỏi.
"Chiến tướng Lâm trẻ tuổi, có tiềm lực hơn. Hơn nữa, Thu cảm thấy, chiến tướng Lâm sẽ có ích hơn cho chủ nhân."
Thu giải thích chi tiết.
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô.
Cô là thị nữ của Nhan Kha, đương nhiên sẽ lo lắng tất cả mọi chuyện cho chủ nhân.
Nhưng vẫn còn hai câu nói mà Thu không nói ra.
Thứ nhất, giữa Viên Bảo Thiên và Lâm Bình, cô thích Lâm Bình hơn một chút, có lẽ là bởi vì... Lâm Bình nói chuyện dễ nghe hơn chăng.
Cô rất thích cái tên Thu Hương.
Thứ hai, là một chuyện dù có như thế nào Thu cũng không dám nhắc đến.
Đó là… Hình như Lâm Bình đã từng nhìn thấy Nhan Kha lúc đang tắm rửa.
Cô cảm thấy, nếu lúc đó chủ nhân đã không ra tay giết Lâm Bình, vậy... Xem ra mạng Lâm Bình vẫn còn dài lắm...
Hẳn là như vậy.
Nhan Kha nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười như không cười.
"Anh ta thắng rồi!"
Nhan Kha chậm rãi nói.
Cô ta nói ngay sau khi Nhan Kha vừa mới nghĩ xong.
Chỉ thấy từ trên không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng động inh tai nhức óc.
Sau đó, đám người bèn trông thấy một bóng người đột nhiên từ trên không trung rơi xuống.
"Ầm ầm!" Mặt đất bị lún xuống.
Người đó tạo ra hẳn một cái hố to.
"Ai thắng vậy?"
Đám người Hạ Quốc Bằng trừng lớn hai mắt.
Khi nãy bọn họ đều bị Nhan Kha hấp dẫn, không để ý đến hai người đang quyết đấu ở trên võ trường trong nháy mắt đã có sự thay đổi.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng nhìn sang, nhưng không phải nhìn vào trong hố sâu, mà là nhìn lên trên không trung.
Ai còn đứng ở trên không trung tức là người đó thắng!
Sau đó, bọn người Hạ Quốc Bằng trông thấy một bóng người mặc quần áo đen, nhẹ nhàng hạ xuống từ trên cao.
Tựa như, thiên thần hạ phàm!
"Lâm Bình!"
Hạ Quốc Bằng nuốt một ngụm nước bọt, anh ta nhận ra bóng dáng đó.
Không phải là tên Lâm Bình, kẻ đã cướp đi ngôi vị Chiến tướng hạng sáu của anh thì còn là ai nữa?
Không đúng.
Hạ Quốc Bằng lại nuốt một ngụm nước bọt.
Có lẽ không thể gọi anh ta là Chiến tướng hạng sáu nữa rồi.
Hiện tại, hẳn phải gọi là... Chiến tướng hạng ba rồi!
Thu nhìn Lâm Bình hạ xuống từ trên không trung, trên mặt cô cũng không khỏi hiện ra nét vui mừng.
Lúc này, Nhan Kha cũng đứng lên.
"Sau này, Lâm Bình trở thành Chiến tướng hạng ba!"
Nhan Kha nhẹ giọng nói.
Giọng của cô ta lại truyền khắp phủ của Chiến tướng hạng ba.
Cô ta biết, Viên Bảo Thiên đã rơi vào trạng thái cuồng bạo mà vẫn bị Lâm Bình đánh cho ngã xuống, vậy thì anh ta thật sự là kẻ thất bại!
Sau khi giọng nói của Nhan Kha vang lên, toàn bộ những người trong phủ Chiến tướng hạng ba đều trở nên kinh ngạc?
Chiến tướng của bọn họ mà lại thất bại sao?
Mà tin tức Lâm Bình, kẻ chỉ vừa mới trở thành Chiến tướng hạng sáu, khiêu chiến thành công Chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên ở phủ của Chiến tướng hạng ba cũng lan truyền khắp đảo Mai Linh nhanh như gió.
Trong phủ của Chiến tướng hạng hai.
Sau khi nghe xong những gì cấp dưới báo cáo, Sở Cuồng trở nên ngây ngẩn cả người.
Viên Bảo Thiên sau khi rơi vào trạng thái cuồng bạo, thậm chí còn có thể đánh ngang tay với anh ta. Nếu trạng thái cuồng bạo của Viên Bảo Thiên có thể kéo dài thì chưa biết được liệu anh ta có thể ngồi vững ở vị trí Chiến tướng hạng hai hay không.
Mặc dù như vậy, Sở Cuồng vẫn ý thức được nguy cơ đang đến gần, vì vậy dùng hầu hết thời gian rảnh rỗi để tu luyện.
Vì để phòng ngừa Viên Bảo Thiên tiến thêm một bước nữa, thật sự khiêu chiến vị trí Chiến tướng hạng hai này của anh ta.
Nhưng bây giờ, một tên Lâm Bình không có danh tiếng gì, chỉ vừa tới đảo Mai Linh mà đã chiến thắng Viên Bảo Thiên?
Chẳng phải là tên Lâm Bình này rất có thể sẽ uy hiếp được vị trí Chiến tướng hạng hai của anh ta sao?
Sắc mặt của Sở Cuồng cực kì khó coi.
Anh ta hơi hối hận vì mình đã không đi xem trận chiến đó.
Nếu có đi, anh ta còn có thể phán đoán được rõ ràng lực chiến của Lâm Bình rốt cuộc có thể trở thành mối uy hiếp cho anh ta hay không, hay là thậm chí có vượt qua thực lực của anh ta hay không.
Nhưng bây giờ, có hối hận vì không đi xem thì cũng đã muộn.
Mà báo cáo tương tự cũng đang xảy ra ở trong phủ của Chiến tướng hạng nhất.
Lúc này, Chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân vẫn đang đọc mấy quyển tiểu thuyết tình yêu mà Nhan Kha thích đọc.
Có điều, lúc này trong tay của anh ta đã không còn là quyển “Vân Hải kí” nữa mà là một quyển khác.
"Cậu nói là Lâm Bình đã thắng Viên Bảo Thiên sao? Hơn nữa còn không hề bị thương chút nào, ngược lại, Viên Bảo Thiên thì bị thương rất nặng?"
Hồ Phỉ Quân buông quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía cấp dưới đến đây để báo cáo.
Trong mắt anh ta thiện ra vẻ kinh ngạc.
"Chí ít, trông bề ngoài Lâm Bình cũng không hề bị thương chút nào!"
Cấp dưới báo cáo chi tiết.
"A, thú vị đấy." Hồ Phỉ Quân khẽ quát một tiếng: "Xem ra lần này Sở Cuồng đang vô cùng lo lắng, sợ bị cướp mất vị trí Chiến tướng hạng hai rồi."
"Ý anh là có thể Lâm Bình sẽ khiêu chiến vị trí Chiến tướng hạng hai à?"
Cấp dưới hơi kinh ngạc.
"Không hẳn." Hồ Phỉ Quân lại lắc đầu.
Tên cấp dưới đến đây để báo cáo nhẹ nhàng thở ra.
Anh ta còn tưởng rằng Lâm Bình thật sự mạnh mẽ như vậy, sau khi liên tiếp khiêu chiến thắng Chiến tướng hạng sáu, Chiến tướng hạng ba xong đã lập tức đi khiêu chiến vị trí Chiến tướng hạng hai chứ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hồ Phỉ Quân lại làm cho tên cấp dưới đến báo cáo trở nên ngơ ngác ngay tại chỗ.
Chỉ thấy sau khi Hồ Phỉ Quân nói xong hai chữ "Chưa hẳn" thì lại bổ sung thêm một câu: "Có lẽ nếu như thực lực của anh ta đủ mạnh, dã tâm đủ lớn, sau khi vượt qua Chiến tướng hạng hai thì sẽ dòm ngó vị trí Chiến tướng hạng nhất này của tôi. Cũng không hẳn là không thể!"
Hồ Phỉ Quân chậm rãi nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!