Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đảo Mai Linh, cung Mai Linh!

Lâm Bình đi cùng Thu vào, nhờ có Thu dẫn đường, thị vệ của cung Mai Linh đều biết Thu, cho nên cả chặng đường bọn họ không gặp trở ngại nào.

Còn về Lâm Bình đi bên cạnh Thu.

Tuy rằng rất nhiều người không biết anh là ai, nhưng bọn họ đều liếc mắt nhìn qua.                           

Ai nấy đều đoán xem người thanh niên đi cùng Thu là ai.

Tuy không có câu trả lời chính xác, nhưng trong lòng nhiều người cũng phỏng đoán ra, e rằng người sánh bước cùng Thu chính là vị tân chiến tướng xếp thứ ba Lâm Bình.

Còn Lâm Bình từ sau khi tiến vào cung Mai Linh, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Không phải anh lo về người khác.

Mà là cảnh giác với Đảo chủ của đảo Mai Linh, vị Nhan Quảng Kiệt đã đột phá Thần Tảnh.

Nhưng mà, từ khi Lâm Bình bước vào trong cung, anh lại không hề cảm nhận được sự hiện diện của Nhan Quảng Kiệt.

Lâm Bình không dám tùy tiện dùng thần lực để thăm dò cung Mai Linh, vì vậy trong lòng chỉ càng thêm cẩn trọng, nhưng trên mặt, Lâm Bình lại không hề biểu lộ ra.

Biểu hiện bình tĩnh tự nhiên.

Thậm chí, còn hơi có vẻ thờ ơ.

Cuối cùng, Lâm Bình vẫn đi theo Thu, đến phủ đệ nơi công chúa Nhan Kha đang ở thuộc cung Mai Linh.

Phủ đệ công chúa Nhan Kha đang ở, không giống với những nơi khác ở cung Mai Linh, nơi đây toàn là hoa thơm chim hót, đình đài sông suối, nơi này sau khi đi vào khiến cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân.

Khiến tinh thần người ta vô cùng thoải mái.

Tới nơi này rồi, Lâm Bình lại gặp được một người quen.

Không phải ai khác, mà chính là vị chiến tướng hiện xếp hàng thứ bảy Hạ Quốc Bằng.

Nếu như trước đây trong lòng Hạ Quốc Bằng có chút khó chịu đối với Lâm Bình, thì giờ đây, Lâm Bình đã đánh thắng Viên Bảo Thiên, cấp bậc thăng lên xếp thứ ba.

Vả lại, anh lại càng có vẻ như đang muốn thách thức vị trí thứ hai.

Đúng như câu nói, khi một người nào đó thấy có người xuất sắc hơn họ thì họ sẽ cảm thấy ngưỡng mộ, hoặc là cảm thấy thù ghét và đố kị.

Nhưng khi một người tài giỏi đến mức chúng ta khó mà đuổi kịp, trong lòng chúng ta nhiều nhất chỉ còn sót lại sự ngưỡng mộ.

Đây chính là điều khắc họa sự thật trong lòng Hạ Quốc Bằng vào lúc này.

Trước đây khi Hạ Quốc Bằng đoạt mất vị trí thứ sáu của anh ta, anh ta còn nghĩ rằng đợi đến khi anh ta trở nên mạnh hơn, anh ta sẽ đoạt lại vị trí thứ sáu.

Nhưng, chỉ trong chớp chớp mắt, Lâm Bình đã xếp đến thứ ba, thậm chí, có khả năng sẽ lại tiến thêm một bước.

Cho nên vào lúc này, Hạ Quốc Bằng đã hoàn toàn không thể nảy sinh tâm tư gì khác đối với Lâm Bình được nữa.

Bởi vì anh ta biết, nếu như vẫn cố tình, chỉ sợ tự tìm thêm phiền phức.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, chiến tướng Lâm.”

Hạ Quốc Bằng ngay lập tức chủ động chắp tay hành lễ với Lâm Bình.

Đây, chính là lễ tiết của chiến tướng cấp dưới đối với chiến tướng cấp cao ở đảo Mai Linh.

Lâm Bình gật gật đầu.

Trên mặt anh không có vẻ hòa nhã, mà trái lại, chỉ có sự lạnh nhạt.

Bởi vì Lâm Bình biết rằng, sự kính nể này, chính là xuất phát từ thực lực mạnh mẽ mà ra.

Chỉ cần người đó đủ mạnh, người như Hạ Quốc Bằng, mãi mãi luôn là người phải kính nể họ.

Nếu như người đó không đủ mạnh, ngay cả khi người đó có đối xử hòa nhà với Hạ Quốc Bằng đi chăng nữa, người như Hạ Quốc Bằng cũng sẽ không thật sự kính nể họ, thậm chí còn cảm thấy người đó yếu đuối đáng đánh.

Đây, chính là hiện thực!

Đối với sự lạnh nhạt thờ ơ của Lâm Bình, Hạ Quốc Bằng không hề cảm thấy có gì bất ngờ, nếu như Lâm Bình có thái độ hòa nhã với anh ta, thì anh ta thậm chí còn cảm thấy đó mới là không bình thường.

Sau khi Lâm Bình đi ngang qua Hạ Quốc Bằng, anh lại tiếp tục đi theo Thu, đi vào phía bên trong.

Một lát sau, Lâm Bình lại gặp một người.

Sau khi nhìn thấy anh ta, khóe miệng Lâm Bình không khỏi cong lên thành một nụ cười giễu cợt.

 Người này, không phải ai khác, mà chính là Viên Bảo Thiên.

Viên Bảo Thiên lúc này, nhờ vào những loại thuốc tốt nhất do cung Mai Linh gửi đến, để chữa trị các vết thương bên trong nên cơ thể đã có phần tốt lên.

Đêm nay, Nhan Kha tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi mười vị chiến tướng hạng nhất, Viên Bảo Thiên tất nhiên cũng trong hàng ngũ được mời đến.

Viên Bảo Thiên bởi vì trọng thương, vốn dĩ có thể không cần đến dự.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cố chấp muốn đến.

Không có anh ta làm sao được

Lâm Bình đã thể hiện ra ý định muốn đạt được vị trí chiến tướng cao hơn nữa, Viên Bảo Thiên biết, nếu đã như vậy, yến tiệc đêm nay sẽ không thể diễn ra suôn sẻ như vậy được.

Anh ta muốn đến xem sự đụng độ giữa Lâm Bình và chiến tướng hạng hai Sở Cuồng.

Nếu như Lâm Bình bị Sở Cuồng hạ gục, vậy thì anh ta sẽ cảm thấy càng sảng khoái.

Nếu như Sở Cuồng bị Lâm Bình lật đổ, khiến cho Lâm Bình trở thành người xếp thứ hai, vậy thì người xếp thứ hai cũng sẽ mất mặt giống anh ta, mặt mũi của anh ta, có lẽ sẽ không đến nỗi quá khó coi nữa.

Vào lúc Lâm Bình nhìn thấy Viên Bảo Thiên, Viên Bảo Thiên cũng cảm nhận được hơi thở của Lâm Bình.

Ngay lập tức sắc mặt Viên Bảo Thiên đã thay đổi.

Anh ta giả vờ như không hay biết, sau đó nhanh chóng dẫn người của mình đ về đại điện nơi công chúa tổ chức yến tiệc.

Nhìn thấy điều này, khóe miệng Lâm Bình gợi lên một tia giễu cợt.

“Thu Hương, chiến tướng cấp thấp khi gặp chiến tướng cấp cao, bắt buộc phải hành lễ đúng không?”

Lâm Bình ngoảnh đầu, hướng về phía Thu đang ở bên cạnh mình, hỏi.

Lúc này, Thu đã miễn dịch đối với cách xưng hô “Thu Hương” này, không hài lòng cho Lâm Bình một cái ánh mắt, gật gật đầu.

“Đi thôi.”

Thu vừa mới gật đầu thôi đã thấy bóng Lâm Bình nhoáng lên, anh dùng tốc độ ngang với vận tốc của âm thanh, từ phía sau Viên Bảo Thiên, xuất hiện trước mặt Viên Bảo Thiên.

“Chiến tướng Bảo Thiên, đừng có gặp chiến tướng cấp cao mà lại không chịu hành lễ chứu.” 

Lâm Bình chào hỏi Viên Bảo Thiên.

Sau khi nhìn thấy hành động này của Lâm Bình, Thu hơi nhíu mày.

Chiến tướng Lâm tuy rằng hành sự tự cao tự đại, thậm chí có chút ngang ngược, nhưng cũng sẽ không đến mức ngang nhiên khiêu khích người khác như vậy chứ?

Ít nhất, sau vài ngày tiếp xúc với chiến tướng Lâm, Thu không hề cảm thấy Lâm Bình là loại không có đầu óc!

Nhưng ngay lập tức, Thu nhớ lại những gì Lâm Bình đã nói trước đó, sau đó cô ta lại cau mày, trên cái trán nhẵn bóng xuất hiện vài nếp nhăn mờ mờ.

Nhưng ngay sau đó, Thu lại giãn mày ra.

Mặc dù không biết tại sao Lâm Bình lại cố tình khiêu khích một tên bại tướng dưới tay nhưng Thu vẫn đi theo anh.

Còn Viên Bảo Thiên, vốn dĩ muốn nhanh chóng tiến vào đại điện nơi Nhan Kha tổ chức yến tiệc chiêu đãi, tránh không trực tiếp đụng độ với Lâm Bình, như vậy, thì không cần phải hành lễ với Lâm Bình nữa.

Nhưng Viên Bảo Thiên lại không ngờ đến, Lâm Bình ác độc như vậy, anh lại còn chạy đến trước mặt anh ta, giả vờ như chào hỏi anh ta.

Sắc mặt Viên Bảo Thiên vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, chiến tướng Lâm, đã lâu không gặp!" 

"Chiến tướng Bảo Thiên, anh còn nhớ không, sáng nay anh đã nói qua với tôi, khi chiến tướng cấp thấp nhìn thấy chiến tướng cấp cao, nhất định phải chủ động hành lễ, sao vậy, quên nhanh vậy sao?"

Vào lúc này, Lâm Bình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tính cách của một nhân vật phản diện, cười lạnh nói.

Nghe thấy anh nói như vậy, Viên Bảo Thiên siết chặt nắm tay.

Cuối cùng, Viên Bảo Thiên vẫn nghiến răng, hơi chắp tay: “Bái kiến chiến tướng Lâm.”

Nói xong, Viên Bảo Thiên lập tức quay người đi thẳng về phía đại điện nơi Nhan Kha tổ chức yến tiệc.

Lâm Bình nhìn theo bóng lưng của anh ta, cười lạnh.

“Chiến tướng Lâm, xin thứ lỗi tôi nhiều lời, anh cần gì phải tính toán với chiến tướng Bảo Thiên như vậy, thật ra ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh.”

Thu đi tới, nói với Lâm Bình.

“Cô còn nhỏ, cô không hiểu đâu.”

Lâm Bình cười.

Sau đó anh chắp hai tay sau lưng, rảo bước, lại một lần nữa đi về phía đại điện.

Trong khi đó vào lúc này, trong yến tiệc ở đại điện.

Lúc này chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân và chiến tướng hạng hai Sở Cuồng đã đến từ sớm rồi, cả hai đều lắc đầu.

Bọn họ vẫn chưa gặp qua Lâm Bình.

Nhưng bây giờ lần đầu tiên gặp được, lại nhìn thấy một con người kiêu ngạo như vậy.

Đặc biệt là chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân, trong lòng vẫn cười lạnh, vốn dĩ đối với Lâm Bình anh ta còn có chút hứng thú, nhưng bây giờ thì hoàn toàn mất hứng rồi.

Sau khi Lâm Bình tiến vào đại điện nơi tổ chức yến hội, lại nhìn thấy, lúc này, trong đại điện, đã chuẩn bị sẵn chỗ ngồi, chủ thứ đều phân rõ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận