Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

“Đại nhân, chiến tướng Phỉ Quân đã gửi lời, nói…”

Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, sắc mặt người quản gia đó lập tức trở nên vui mừng. Mặc kệ chỉ là chiến tướng hạng ba mới nhận chức, đại nhân của bọn họ có thể đánh thắng được chiến tướng hạng nhất hay không thì tóm lại là cũng đã xuất quan rồi.

Thua hay là thắng thì chí ít đám người làm bọn họ đã có thể bảo toàn được tính mạng rồi.

Có điều, tuy người quản gia này lên tiếng định nói, nhưng lại có chút do dự. Ông ta đã suy nghĩ chọn từ làm sao mới thể khiến cho chiến tướng hạng ba đại nhân nhà mình không tức giận mà trút lên đầu ông ta.

Lâm Bình nhìn thấy ông ta có chút do dự liền nói thẳng: “Không cần kiêng dè, có lời nào cứ nói thẳng.”

Nghe vậy, quan gia lập tức không do dự nữa, nói: “Chiến tướng Phỉ Quân nói rằng, nếu như đại nhân không dám ứng chiến thì nhanh chóng cút khỏi đảo Mai Linh. Nếu mà như vậy thì anh ta có thể tha cho đại nhân một mạng.”

“Nếu đại nhân không dám ứng chiến, lại không chịu rời khỏi đảo, thì đợi đến giờ Dậu, anh ta sẽ đích thân đến phủ chiến tướng hạng ba chúng ta, tất cả mọi người trong phủ chiến tướng hạng ba, giết không hỏi tội.”

Nói xong, quản gia còn lén đánh giá thái độ thay đổi của Lâm Bình.

Ông ta muốn mượn chuyện này để xem thử phản ứng của Lâm Bình, xem có thật là anh có bản lĩnh hay không.

Có điều, ông ta lại chẳng nhìn ra được bất kỳ phản ứng gì khác ở trên mặt Lâm Bình, phản ứng duy nhất của anh là dùng ánh mắt có hơi bất ngờ nhìn ông ta: “Giờ Dậu cũng đã sắp đến rồi, sao các ông còn chưa rời đi? Đợi ở đây, nếu như Hồ Phỉ Quân đến thì không phải các ông chỉ còn con đường chết rồi sao?”

“Hồi bẩm đại nhân. Đại nhân còn chưa xuất quan, chúng tôi sao dám rời đi.”

Người quản gia ngay tức khắc nói với bộ dáng hết sức lo sợ.

Đương nhiên, quả thật là ông ta cũng đang đánh cược. 

Cũng may, ông ta nhẫn nhịn được, cược đúng rồi.

Cuối cùng vị chiến tướng đại nhân này của nhà ông đã kịp xuất quan trước giờ Dậu.

“Ông tên là gì?”

Tiếp đến, Lâm Bình hỏi.

“Hồi bẩm đại nhân, tôi là Vương Anh Nhất.”

Người quản gia vội vàng trả lời.

“Vương Anh Nhất phải không? Tôi mặc kệ là ông thật lòng ở lại đây, kiên trì đến cùng hay là đang đánh cược, đợi đến thời khắc cuối cùng mới rời đi. Có điều, nếu lúc tôi xuất quan mà ông vẫn còn cung kính canh giữ ở đây, vậy thì từ nay về sau, ông chính là tổng quản gia ở phủ chiến tướng hạng nhất của tôi.”

Lâm Bình nói.

Nghe xong lời này, Vương Anh Nhất lập tức ngẩn người.

Tổng quản gia ở phủ chiến tướng hạng nhất?

Vương Anh Nhất hoàn toàn sững sờ.

Vậy mà lại có loại chuyện vui bất ngờ thế này, Lâm Bình lại bổ nhiệm một quản gia nhỏ như ông ta lam tổng quản gia. Dù sao trước đây ở phủ chiến tướng hạng ba, ông ta cũng chỉ là một quản gian nhỏ chạy việc loanh quanh bên lề mà thôi. Bằng không thì sao lúc Viên Bảo Thiên rời khỏi phủ chiến tướng hạng ba, lại chỉ đem theo tâm phúc của anh ta chứ không mang theo ông ta.

Đương nhiên điều khiến ông ta càng sững sờ hơn là lời Lâm Bình nói, là bổ nhiệm ông ta làm tổng quản gia của phủ chiến tướng hạng Nhất. 

Không phải là của phủ chiến tướng hạng ba đâu!

Đây không phải chính là đang nói, vị chiến tướng hạng ba nhà bọn họ nắm rất chắc khả năng có thể đánh thắng được chiến tướng Phỉ Quân sao?

“Đa tạ đại nhân. Từ nay về sau, Vương Anh Nhất tôi làm trâu làm ngựa cho đại nhân, có chết cũng không từ.” 

Ngay lập tức, Vương Anh Nhất quỳ xuống bằng một bên đầu gối, mặt hướng về Lâm Bình, vui vẻ nói.

Cược thôi! Bất kể là Lâm Bình thắng hay la thua, thì ông ta đều chắc chắn sẽ theo Lâm Bình.

“Tốt. Ông có thể đi chuẩn bị, dẫn người chuyển vào ở phủ chiến tướng hạng nhất rồi.”

Nói xong, Lâm Bình đạp lòng bàn chân lên mặt đất, cả người anh liền bay lên trời, hóa thành một luồng ánh sáng, hướng thẳng đến phủ chiến tướng hạng nhất.

“Quản gia Anh Nhất, chúng ta… Thật sự chuẩn bị chuyển đến ở phủ chiến tướng hạng Nhất sao?”

Đợi sau khi Lâm Bình rời đi, mười người làm phía sau lưng Vương Anh Nhất đều quay qua nhìn Vương Anh Nhất.

Bọn họ thật sự vẫn còn có chút không dám tin, nhưng lại vô cùng mong đợi.

Dù sao trước đây, bọn họ đều chỉ được coi như những nhân vật nhỏ bé bên lề trong phủ chiến tướng hạng ba. Nhưng nếu như chiến tướng Lâm có thể thắng được chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân, vậy thì bọn họ sẽ theo Vương Anh Nhất, lập tức trở thành nhân vật trung tâm ở phủ chiến tướng hạng nhất.

Như vậy thì, từ nay về sau ở trên đảo Mai Linh này, thân phận của bọn họ đã tăng cao rồi.

Chuyện này đối với họ mà nói là cơ duyên cực lớn.

Đương nhiên, nếu như Lâm Bình thua, vậy bọn họ cũng sẽ muôn đời muôn kiếp không trở mình được.

“Cứ cược thôi. Cứ theo lời đại nhân phân phó mà làm.”

Vương Anh Nhất lập tức nghiến răng nói.

Cơ hội nghìn năm có một này, đương nhiên ông ta không thể bỏ lỡ.

Nhỡ may, Lâm Bình đấu với Hổ Phỉ Quân mà Lâm Bình thắng, sau đó trở về liên phát hiện bọn họ còn chưa tuân theo lời dặn dò của anh, chưa chuẩn bị sẵn sàng chuyển vào phủ chiến tướng hạng nhất, vậy thì sợ là bọn họ không chỉ không phát đạt mà còn sẽ phải lo đến tính mạng.

Còn về việc nếu như Lâm Bình thua thì sao?

Vậy thì ngoại trừ Lâm Bình gặp phải đen đủi thì chiến tướng hạng nhất, Hồ Phỉ Quân, cũng sẽ không tha cho bọn họ.

Bọn họ chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Lâm Bình có thể thắng.

Dù sao việc cá cược, ngoài việc có được lợi ích theo đó, thì đương nhiên cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu đến một chút nguy hiểm cũng không dám nhận, vậy thì không thể được.

Phủ chiến tướng hạng nhất.

Hiện giờ, toàn bộ ánh mắt trên đảo Mai Linh đều tập trung về phủ chiến tướng hạng nhất.

Hơn nữa, vì mục đích lập uy, Hồ Phỉ Quân cũng đã mời toàn bộ những chiến tướng khác đến phủ chiến tướng hạng nhất. Bao gồm cả nhị công chúa Nhan Kha cũng nhận được lời mời của Hồ Phỉ Quân, đến xem trận đấu.

Hồ Phỉ Quân muốn để nhị công chúa biết được, cho dù Lâm Bình liên tục đánh bại Hạ Quốc Bằng và Viên Bảo Thiên, thì anh vẫn không có tư cách làm đối thủ của anh ta.

Cả đảo Mai Linh này, chỉ có anh ta, Hồ Phỉ Quân, mới có thể xứng với nhị công chúa.

Còn về hai đại Hộ pháp, tuổi đã cao, đương nhiên sẽ không ở trong hàng ngũ tranh đoạt với anh ta.

“Thời gian còn lại mười lăm phút nữa là đến giờ Dậu. Sao Lâm Bình này còn chưa đến?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận