Chương 69: Thanh Sơn làm việc, người không liên quan, không được phép can thiệp
“Anh lặp lại lời vừa nói một lần nữa xem nào!” Trên mặt Chu Thanh mang theo sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói. “Tôi..
Đội trưởng đội bảo vệ há to miệng lại không phát ra được âm thanh gì, toàn bộ người anh ta đã run rẩy.
Sợ hãi, sợ hãi, quá sợ hãi!
Từ trên người của Chu Thanh, anh ta cảm nhận được sát khí. Loại sát khí chế trụ hồn phách của người ta, khiến anh ta không rét mà run. “Tôi... Rất xin lỗi, vừa rồi tôi không lựa lời, nói năng lỗ mãng, thật sự xin lỗi..
Đội trưởng đội bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, cho dù bây giờ là đầu thu, vào ban đêm, thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng lúc này đây, trên trán của anh ta đã không ngừng chảy mồ hôi. “Đều là tại tôi, là do cái miệng thối này của tôi.”
Sau khi mơ hồ nói ra được câu đó, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng ném dùi cui điện trong tay mình đi, lần lượt dùng sức tát mạnh lên gương mặt đã sưng đỏ của mình.
Làm cho anh ta đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng lại chẳng dám nương tay xíu nào, phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Trong lúc nhất thời, gương mặt đã vô cùng sưng đỏ kia của anh ta, lại càng sưng to hơn, chẳng qua đội trưởng đội bảo vệ còn không dám dừng lại.
Anh ta liên tục tát vào mặt mình, trong miệng còn liên tục nói xin lỗi.
Nửa phút sau, trên mặt của đội trưởng đội bảo vệ không còn một nơi nào lành lặn, Chu Thanh mới lạnh lùng nói: “Biến đi.”
Mà chữ “biến đi” này, nghe vào trong tai đội trưởng đội bảo vệ, giống như được đại xá. “Cảm ơn, cảm ơn
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ liên tục cúi đầu với Chu Thanh và Lâm Bình, sau đó không quay đầu, cứ như thế bỏ trốn mất dạng.
Anh ta có thể trở thành đội trưởng đội bảo vệ, đương nhiên là bởi vì anh ta có chỗ hơn người, cũng chính vì lẽ đó, từ trên người của Chu Thanh, anh ta cảm nhận được một luồng sát khí có thể trấn trụ hồn phách con người.
Vì thế, từ sau khi Chu Thanh rút súng ra, từ đầu đến cuối, anh ta không dám lại sinh ra một xíu bất kính nào.
Nếu không, sao anh ta có thể xuống tay độc ác với chính mình như thế, gần như đánh cho mình thành đầu heo cũng không dám nương tay.
Biến cố này xảy ra làm cho tròng mắt của mọi người như muốn rớt xuống, không ai dám thở mạnh, thận trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hiện trường vẫn rất yên tĩnh.
Một lúc sau, Lâm Bình lại một lần nữa nâng tay phải lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, từ tốn nói: "Còn hai phút. Lời nói của anh vừa vang lên, nhất thời không ngừng có tiếng hít vào một hơi lạnh vang lên.
Lâm Bình này thật ngông cuồng.
Đây hoàn toàn là đang tiến hành đếm ngược với sinh mệnh của Lý Nguyên Tùng.
Lý Thiên Thành cũng bị súng trong tay của Chu Thanh doa so.
Tuy trong âm thầm, ông ta vẫn sẽ sử dụng một số thủ đoạn mờ ám. Nhưng nói cho cùng, ông ta chỉ là một thương nhân, phần lớn đều là đối mặt với việc người lừa ta gạt trên thương trường, không bài binh bố trận trên chiến trường khói lửa.
Vì thế, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta thật sự nhìn thấy súng. Chẳng qua dù sao Lý Thiên Thành cũng không phải là hạng người vô dụng. “Lâm Bình, cậu cho rằng trong tay cậu có súng thì ngon à?” “Cậu tàng trữ súng ống một cách bất hợp pháp, lại dám ngang nhiên lấy ra uy hiếp dân chúng, cậu không sợ lại một lần nữa phải vào bóc lịch ư?”
Lý Thiên Thành cố gắng bình tĩnh, suy nghĩ mạch lạc nói ra.
Người đã từng điều tra qua về Lâm Bình, đương nhiên hiểu ý của câu nói “lại một lần nữa phải vào bóc lịch” của Lý Thiên Thành là có ý gì.
Đương nhiên là ngồi tù, ăn cơm tù. “Còn khoảng một phút nữa.
Thế nhưng Lâm Bình chỉ đáp lại ông ta bằng năm chữ Đồng tử của Lý Thiên Thành co rụt lại.
Lâm Bình thật đúng là khó chơi, đối mặt với họng súng lạnh như băng trong tay Chu Thanh, tất cả bảo vệ đều không còn dám nhúc nhích gì.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám, các vị khách quý cũng im lặng, chẳng ai muốn tìm phiền phức. “Sao vậy, là ai dám ở chỗ này gây chuyện?”
Đúng lúc này, bên trong khách sạn Thanh Bình, một giọng nói tràn đầy tinh thần của một người đàn ông trung niên vang lên, người này không phải là ai khác, chính là Chu Kiệt.
Hiển nhiên trước đó Lý Thiên Thành đã phải người đi vào thông báo cho Chu Kiệt biết.
Chu Kiệt thấy sự việc náo lớn, ông ta cau mày đi đến, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Bình và Chu Thanh ở sảnh chính. Bởi vì hai người này quá chói mắt.
Cùng lúc đó Chu Kiệt đương nhiên cũng chú ý đến khẩu súng trong tay Chu Thanh.
Đồng tử của ông ta đột nhiến co rụt lại. “Ông Chu, ông cũng thấy rồi đó, hai người này lại dám ngang nhiên đến đây gây rối, uy hiếp muốn lấy tính mạng con trai tôi, chúng tôi thân là người dân lương thiện, nộp đầy đủ thuế cho nhà nước, ông nhất định phải làm chủ cho cha con tôi, chủ trì lẽ phải, xử lý mấy kẻ phạm tội này.”
Lý Thiên Thành nhìn thấy Chu Kiệt đến, ông ta lập tức lên tiếng, ngày thường, quan hệ giữa ông ta và Chu Kiệt cũng khá tốt. “Đúng thế, chú Chu, cháu đã nhắc nhở anh ta là chú đang ở đây, nhưng anh ta vẫn dám to gan làm loạn, uy hiếp tính mạng và sự an toàn của cháu” “Anh ta còn mang theo một chiếc quan tài đến, nói là muốn tiễn cháu lên đường.” “Người này hoàn toàn không coi pháp luật ra gì, không để chú vào mắt”
Lý Nguyên Tùng vừa nói, vừa nhìn về phía Lâm Bình, tất cả sự sợ hãi trong mắt anh ta đã biến mất không thấy. Cập nhật nhanh n*hất trên Tamlinh247.vn
Có Chu Kiệt ở đây, anh ta cần gì phải sợ Lâm Bình?
Có lẽ anh ta đã đoán được kết cục sau đây của Lâm
Bình, ngoại trừ một lần nữa đi vào ăn cơm tù, Lý Nguyên
Tùng thật sự không nghĩ ra kết cục khác của Lâm Bình.
Tàng trữ súng ống một cách bất hợp pháp, ngang nhiên uy hiếp người khác, tuyệt đối không thoát khỏi việc phải ngồi tù mấy chục năm.
Lúc này, sắc mặt Chu Kiệt đã rất nặng nề. “Là cậu?” Chu Kiệt nhận ra Lâm Bình.
Đối với Lâm Bình, ông ta vẫn còn có xíu ấn tượng. Bởi vì khi đó, ông ta nhận được mệnh lệnh đến bắt Tôn Hiếu Hùng, lúc đó, người đàn ông này cũng có mặt ở đấy.
Lâm Bình khẽ gật đầu, xem như là đáp lại ông ta, sau đó không nhìn ông ta nữa, ánh mắt anh nhìn về phía Lý Thiên Thành, khóe miệng nở một nụ cười tràn đầy hứng thú: “Nộp đầy đủ thuế ư? Tôi cảm thấy đến lúc nên kiểm tra qua công ty dược Nam Hà.
Nghe thấy thế, sắc mặt Lý Thiên Thành thay đổi, những người xung quanh, có không ít người lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Nếu như thật sự điều tra, công ty dược Nam Hà tuyệt đối không sạch sẽ gì.
Không nói đến công ty dược Nam Hà, phần lớn công ty ở đây, về mặt phương diện này, hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại vấn đề. “Còn một phút nữa.
Lúc này, Lâm Bình lại một lần nữa nói. “Chú Chu, chú nhìn xem, anh ta chính là phách lối như vậy, anh ta đang tiếp tục đếm ngược xem lúc nào giết cháu. Ở ngay trước mặt mọi người, anh ta còn dám như thế, sau lưng, không biết anh ta còn làm ra bao nhiêu chuyện mất hết tính người nữa.”
Lý Nguyên Tùng lại tiếp tục nói.
Chu Kiệt càng thêm nhíu chặt lông mày, ông ta đến đây để dự tiệc, mặc trang phục thoải mái, trên người không có súng. Lúc này trong lòng ông ta cũng có phần e “Bảo cô ta bỏ súng xuống, tôi cần hai người phối hợp điều tra.
Nhưng Chu Kiệt vẫn đứng ra nói.
Nơi này có nhiều người quyền quý như thế, ông ta không thể không ra mặt.
Chỉ là Lâm Bình căn bản không để ý đến ông ta. Ngược lại là Chu Thanh, cô ấy từng bước đi về phía Chu Kiệt. “Cô... Cô muốn làm gì?”
Trong nháy mắt, cả người Chu Kiệt căng cứng. Thứ ông ta ỷ vào, chính là thân phận của ông ta, ngoài ra không còn gì khác. “Thanh Sơn làm việc, người không liên quan, không được phép can thiệp.
Chu Thanh đi đến trước mặt Chu Kiệt, từ trong ngực lấy ra một phần giấy chứng nhận, đưa đến trước mặt Chu Kiệt.
Đồng tử của Chu Kiệt lại một lần nữa đột nhiên co rụt lại, trong nháy mắt, vẻ mặt ông ta đờ đẫn, không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.
Chuyện này... Chuyện này, từ khi nào thì Hải Châu có nhân vật lớn như thế?
Tuy ông ta không biết Lâm Bình, không biết Chu Thanh, nhưng giấy chứng nhận trong tay Chu Thanh, ông ta lại biết.