Nhan Kha vừa nói xong câu này, Lâm Bình hoàn toàn sợ ngây người.
Đừng nói là Lâm Bình, ngay cả bốn vị thị nữ hầu hạ bên người đang đứng ở sau lưng Nhan Kha là Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Tại sao công chúa lại đưa ra một mệnh lệnh như vậy?
Hơn nữa, dường như là công chúa đang nghiêm túc.
Ngay lập tức, ánh mắt của bốn người con gái Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng đều đồng loạt tập trung vào trên người Lâm Bình.
Nhất là Thu, dường như bên trong đôi mắt của cô còn lóe lên vẻ phức tạp không dễ nhận thấy.
"Công chúa, tôi..."
Lâm Bình há to miệng, trong lúc nhất thời, anh không tài nào nói nổi.
Anh không hề nghĩ rằng, từ khi anh gia nhập đảo Mai Linh đến nay, mệnh lệnh đầu tiên mà vị nhị công chúa của đảo Mai Linh hạ cho anh lại là một mệnh lệnh như vậy.
Nếu đổi thành Hồ Phi Quân, chắc Hồ Phi Quân sẽ hưng phấn đến mức bay lên trời. Dù sao ân oán giữa Hồ Phi Quân và Lâm Bình cũng bắt đầu từ khi Nhan Kha mời Lâm Bình ngồi xuống cạnh mình, thể hiện sự quan tâm ưu ái đối với Lâm Bình, từ đó mới kết thù kết oán.
Nhưng, tôi không phải là Hồ Phi Quân!
Mặc dù dung mạo của cô đẹp thật, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, đẹp không tì vệt. Có thể tự xưng là người đẹp nhất đảo Mai Linh, nhưng... Tôi không hề có hứng thú với cô.
Thật sự không có tí hứng thú nào.
Trong lòng tôi chỉ có Tô Uyên.
"Anh làm sao?" Bên trong đôi mắt của Nhan Kha hiện ra vẻ lạnh lẽ: "Chẳng lẽ những gì Chiến tướng Lâm nói nãy giờ đều là đang lừa bản công chúa à?"
"Hay là sức quyến rũ của bản công chúa vẫn chưa đủ, không hấp dẫn được người như anh?"
Theo câu nói của Nhan Kha, nụ cười trên mặt Nhan Kha cũng dần dần biến mất.
Mà dường như nhiệt độ trong không khí cũng đột nhiên hạ xuống mấy chục độ, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
"Đương nhiên là không phải."
Lâm Bình lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận.
Khi nãy, anh lại có cảm giác dường như có ai đó đứng ở một nơi rất xa đang nhìn mình chằm chằm, làm Lâm Bình thầm giật mình.
Nhan Quảng Kiệt!
Trong lòng Lâm Bình lại xuất hiện một cái tên.
Nghĩ đến một người chưa từng xuất hiện kể từ khi anh gia nhập đảo Mai Linh đến nay, đảo chủ đảo Mai Linh.
Dưới tình huống như thế này, Lâm Bình đương nhiên không hề do dự mà phủ nhận ngay.
Câu hỏi sâu xa như thế nào, chỉ cần không ngốc, đều biết phải nói như thế nào, nếu không thì không khác gì tự mình đi vào chỗ chết cả.
"Nếu không phải là như vậy thì nghĩa là anh chỉ căn bản muốn kháng lệnh thôi đúng không?"
Đôi mắt của Nhan Kha vẫn lạnh lùng như cũ.
"Tôi không dám."
Lâm Bình lặp lại.
"Nếu thế thì cứ nhận mệnh đi."
Vẻ lạnh lùng bên trong đôi mắt của Nhan Kha nghe xong câu nói này mới dần dần biến mất, sau đó cô ta chậm rãi nói.
Lâm Bình: "..."
Có lẽ nếu là một người khác có cơ hội trở thành phò mã của đảo Mai Linh, mà Nhan Kha lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy, đây chắc chắn là một chuyện mà mơ cũng không dám mơ.
Hơn nữa Lâm Bình cũng biết, nếu anh thật sự có thể làm cho Nhan Kha vui, làm cho Nhan Kha có tình cảm với anh thì có lẽ đảo Mai Linh sẽ dốc hết tài nguyên để trợ giúp anh đột phá Chân Thần.
Dù sao, tuy Nhan Kha chỉ là nhị công chúa, nhưng dường như cả dòng dõi đảo chủ ở trên đảo Mai Linh chỉ có một mình cô ta.
Đồng thời, thân phận như vậy cũng rất có lợi cho anh khi làm việc ở Loạn Ma Hải Vực.
Nhưng chẳng lẽ Lâm Bình phải “ăn bám”?
Chưa kể tính cách của Lâm Bình có đồng ý cho anh làm như vậy hay không. Chỉ có một mình Tô Uyên ở trong lòng Lâm Bình, Lâm Bình đã không muốn đi dây dưa với những người phụ nữ khác.
"Lâm Bình, anh không cần phải vội vàng trả lời lại tôi. Tôi cho anh một ngày để cân nhắc. Một ngày sau, anh hãy cho tôi đáp án."
Cuối cùng, sắc mặt của Nhan Kha lại trở nên lạnh lùng, nói.
Sau khi nói xong, cô ta dẫn theo bốn người thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông bay lên trời, hướng về phía Cung Mai Linh.
Lâm Bình nhìn theo sau bóng lưng rời đi của Nhan Kha, sắc mặt anh hơi nặng nề.
Cũng may, lời nói vừa rồi của Nhan Kha trừ Nhan Kha và bốn vị thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông hầu hạ ở bên cạnh cô ta ra thì cũng chỉ còn có anh nghe được nên sẽ không bị lan truyền đi.
Nếu không thì anh gặp phiền toái chắc rồi.
Cũng không phải là Lâm Bình lo lắng sau khi anh trở thành Chiến tướng hạng nhất sẽ còn có kẻ nào không có mắt dám đến khiêu khích anh.
Mà là nếu câu nói này bị truyền đi, tuyệt đối sẽ bị cho rằng Nhan Kha có tình ý với anh nhưng mà anh lại từ chối ý tốt của Nhan Kha, từ chối tình cảm của Nhan Kha.
Chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nhị công chúa Nhan Kha.
Đến lúc đó, chỉ sợ người đang bảo vệ cung Mai Linh kia cũng sẽ đến tìm anh để gây phiền phức.
Tình huống hiện tại làm cho Lâm Bình hơi bất ngờ. Anh vốn cho rằng mình hẳn sẽ được đảo Mai Linh quý mến, coi trọng, nhưng không phải là bị công chúa đảo Mai Linh coi trong.
Mình có nên chạy đi không?
Bây giờ ở trong lòng Lâm Bình không khỏi xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Cung Mai Linh!
Khi Nhan Kha dẫn bốn thị nữ hầu hạ bên người Xuân, Hạ, Thu, Đông trở lại phủ công chúa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc trang phục rộng rãi.
"Xuân, Hạ, Thu, Đông, xin chào đảo chủ đại nhân!"
Sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, bốn vị thị nữ ở bên cạnh Xuân, Hạ, Thu, Đông bèn cung kính hành lễ với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đó chính là đảo chủ Nhan Quảng Kiệt.
"Các ngươi đi xuống trước đi!"
Nhan Quảng Kiệt phất phất tay, mở miệng nói ra.
Lúc này, bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông lại lần lượt hành lễ với hai người Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Đợi đến khi bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông đã rời đi, Nhan Quảng Kiệt mới nhìn về phía Nhan Kha: "Con gái, anh chàng này không ngoan ngoãn chút nào. Hay là cha bắt anh ta về đây cho con."
"Cha."
Nhan Kha tức giận kêu lên một tiếng, làm cho Nhan Quảng Kiệt cười ha ha.
Sau đó, hai người Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha đi vào một tòa lương đình nằm giữa ngự hoa viên bên trong phủ công chúa.
Nhan Kha tìm một tư thế thoải mái, nghiêng người dựa vào chỗ ngồi.
Dáng vẻ cô ta trông vừa lười biếng vừa hơi chướng tai gai mắt.
Nhưng dường như Nhan Quảng Kiệt đã nhìn nhiều thành quen dáng vẻ lười biếng này của Nhan Kha, không phản ứng gì lớn lắm mà chỉ nói:
"Thằng nhóc này, thế mà không biết rằng nếu anh ta trở thành phò mã của đảo Mai Linh chúng ta thì những thứ tốt đẹp gì sẽ chờ đợi anh ta. Bây giờ cơ hội đã bày ngay trước mắt, sao anh ta lại còn do dự hết lần này đến lần khác?"
"Đó là do dự sao? Rõ ràng là không bằng lòng." Nhan Kha hừ nhẹ, nói.
Tuy khuôn mặt cô ta rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại không dễ nhìn.
Mắt Nhan Kha cao hơn đầu, dù có là đàn ông đẹp trai mà vẫn không làm cho cô ta rung động hay cảm phục thì cô ta đều không để ý đên.
Chỉ có Lâm Bình là tương đối đặc biệt.
Đầu tiên là nhìn thấy cảnh cô ta tắm rửa làm cho cơ thể của cô ta bị lộ hết. Sau đó, một câu nói về tình yêu của Lâm Bình quan lại làm cho Nhan Kha hơi rung động.
Mặc dù lúc nghe thấy câu nói đó, Nhan Kha cũng không phản ứng gì.
Nhưng, thật ra ở sâu bên trong nội tâm của Nhan Kha, những gì cô ta mơ mộng về tình yêu cũng là những gì mà Lâm Bình nói tới.
Nhưng thường thì hiện thực lại không tốt đẹp như trong mơ!
"Chỉ cần con gái đồng ý, dù cho cha phải ép buộc cũng phải giữ anh ta lại, mãi mãi làm bạn đời với con."
Nhan Quảng Kiệt chậm rãi nói.
Nói xong, ánh mắt của Nhan Quảng Kiệt lại nhanh chóng nhìn Nhan Kha: "Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, con thật sự rung động với chàng trai đó?"
"Trước kia cha cũng chưa từng thấy con đối xử với chàng trai nào như vậy."
Nghe thấy thế, ánh mắt của Nhan Kha lại nhìn về phía cha của mình: "Cha, cha cảm thấy Lâm Bình này là người như thế nào?"
"Lâm Bình chắc chắn không quá ba mươi tuổi. Xét theo tốc độ mà anh ta lĩnh hội “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”, chắc chắn là một thiên tài vạn người mới có được một. Mới ở cấp độ Thần cảnh mà đã có thể đánh bại Hồ Phi Quân, cũng xem như là có bản lĩnh. Cha thấy trong tương lai anh ta có hi vọng đạt đến Chân Thần, cũng coi như là không hề kém coi với những người tài trên đảo Thần Ma."
Trên mặt Nhan Quảng Kiệt nở một nụ cười, nói.
Có phải đây là lần đầu tiên Lâm Bình tu luyện “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”, đương nhiên là Nhan Quảng Kiệt đoán được.
Nếu Lâm Bình có thể trở thành con rể của ông ta, đương nhiên Nhan Quảng Kiệt sẽ rất hài lòng.
Thực lực đủ mạnh.
Tư chất đủ mạnh.
Tiềm lực đủ mạnh.
Đồng thời, quan trọng nhất ngoài việc thỏa mãn những điều kiện này là được Nhan Kha ưu ái, đây là một chuyện rất khó khăn.
Dù sao, trước đó ông ta cũng đã từng mang theo Nhan Kha đi đến Đảo Thần Ma, dù có gặp những người tài giỏi cao cường ở trên đảo Thần Ma, Nhan Kha cũng không hề rung động chút nào.
Đây là lần đầu tiên Nhan Quảng Kiệt nhìn thấy Nhan Kha có một chút cảm giác đặc biệt với một chàng trai.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!