"Lâm Bình, bất khả chiến bại!"
"Lâm Bình, bất khả chiến bại!"
"Lâm Bình, bất khả chiến bại!"
Những tiếng hò hét chói tai bỗng vang lên, phá tan sự im lặng trên đảo Mai Linh.
Tất cả mọi người đều hưng phấn một cách lạ thường.
Ngay cả một số tướng lĩnh cũng nhìn Lâm Bình với ánh mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt.
Nhan Quảng Kiệt gật đầu thỏa mãn.
Hiện tại ông ta rất hài lòng với “Cậu con rể” này.
Nhan Kha nhìn Lâm Bình, tựa như đang suy nghĩ điều gì, nụ cười trên khóe môi của cô ta càng lúc càng đậm hơn.
Trái lại, sắc mặt của Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương đều tối sầm lại.
Kết quả này đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Vốn tưởng rằng Vương Bách Tùng dẫn người lên võ đài, ba người quyết tâm đấu lại một mình Lâm Bình thì ắt sẽ có cơ hội giết chết Lâm Bình, nhưng không ngờ rằng trong nháy mắt, ba người bọn họ đã liên tiếp bị đánh bại.
Trong số đó, Kỳ Hữu Phong và Vương Bách Tùng là bị thương nặng nhất!
Kể cả hai vị Trưởng lão danh dự do Vương Bách Tùng mời tới cũng bị đả thương không hề nhẹ.
Giờ đây, bọn họ không những không chiếm được đảo Mai Linh, mà e rằng còn phải cho nhà họ Vương một lời giải thích rõ ràng!
Sắc mặt của Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong cũng đã tràn đầy vẻ nhục nhã.
Nhan Thái Khôn không chiếm được đảo Mai Linh, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ trở thành hai kẻ phản bội.
Nhưng bây giờ, không chỉ bị trở thành kẻ phản bội, mà quan trọng hơn là Nhan Thái Khôn không chiếm được đảo Mai Linh thì ông ta có còn thực hiện lời hứa với bọn họ nữa hay không?
Xét cho cùng, Nhan Thái Khôn cũng là một Chân Thần, nếu Nhan Thái Khôn không thực hiện lời hứa của ông ta thì bọn họ quả là không có cách nào tìm Nhan Thái Khôn để tính sổ được.
"Nhan Vân Hương, hiện tại chị cảm thấy thế nào?"
Nhan Kha mỉm cười, thản nhiên nói.
Bóng người cô ta thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi bước đi như hoa sen nở rộ, bóng dáng yêu kiều lướt trên không trung rồi xuất hiện trên võ đài, đứng bên cạnh Lâm Bình.
Đồng thời, cô ta vươn tay khoác lấy cánh tay Lâm Bình.
Vẻ mặt Lâm Bình cứng đờ lại, lúc này anh có thể đẩy Nhan Kha ra được hay không?
Nếu anh thực sự làm như vậy, chẳng khác nào là giẫm nát mặt mũi của Nhan Kha và Nhan Quảng Kiệt.
"Ngoan ngoãn phối hợp với tôi, đêm nay sẽ có thưởng cho anh."
Khi Nhan Kha trìu mến ôm lấy cánh tay Lâm Bình, anh cũng vừa lúc nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô ta.
Lâm Bình quay đầu lại nhìn Nhan Kha, trong lòng thầm thở dài một hơi, nhưng anh không nói thêm lời nào nữa.
Sắc mặt Nhan Vân Hương vốn đã rất khó coi, sau khi nghe những gì Nhan Kha nói, cô ta càng thêm tức tối hơn.
Tuy nhiên ngay sau đó, trên mặt Nhan Vân Hương liền xuất hiện vẻ giễu cợt: "Em gái tốt của tôi ơi, chỉ là một thuộc hạ thôi mà, thực lực có mạnh thì cũng có thể làm được gì chứ? Rốt cuộc có thể đi đến đâu chứ? Đợi sau này, lúc em gặp được Thiên Kiêu của đảo Thần Ma rồi, em sẽ phát hiện sự lựa chọn hiện tại của mình ngu xuẩn đến mức nào, hiểu biết của mình còn nông cạn đến thế nào."
"Giúp tôi."
Nhan Kha không lập tức phản bác lại những gì Nhan Vân Hương nói, mà quay sang nhìn Lâm Bình bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ mở miệng nói thầm với anh.
Lâm Bình sửng sốt: "Giúp cô việc gì?"
"Bây giờ trong mắt cô ta, anh chính là người đàn ông lý tưởng của tôi. Chẳng lẽ anh cứ như vậy nhìn cô ta ức hiếp tôi hay sao?"
Nhan Kha cắn môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bình.
Lâm Bình: "..."
Anh nhận thấy rằng ánh mắt của Nhan Quảng Kiệt cũng đang chăm chú theo dõi mình.
Trong lòng Lâm Bình khẽ than một tiếng.
Xem ra đảo Mai Linh không phải là nơi có thể ở lâu dài.
Đành ở lại nơi đây một thời gian, sau khi có thể hỏi Nhan Quảng Kiệt về chuyện căn nguyên thì rời đi trước vậy.
Nếu không, Lâm Bình thực sự lo lắng rằng cô công chúa này sẽ yêu mình mất, quả thật rất phiền toái.
“Được.” Lâm Bình gật đầu.
Sau đó, anh nhìn về phía Nhan Vân Hương, nhẹ nhàng mở miệng: "Cô Vân Hương, cô vừa nói công chúa hiểu biết nông cạn chưa từng thấy Thiên Kiêu của đảo Thần Ma, vậy ý của cô là Vương Bách Tùng không phải Thiên Kiêu của đảo Thần Ma hay sao?"
Lâm Bình vừa nói xong mấy lời này, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Vương Bách Tùng, người vừa mới từ chiếc hố sâu bò dậy, sắc mặt còn tái nhợt, được Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng bảo vệ.
"Cái này..."
Nhan Vân Hương nhất thời không nói nên lời.
Cô ta đang giễu cợt Nhan Kha, cho dù cô ta có thua cũng muốn tìm lại được chút mặt mũi, nhưng cô ta lại sơ hở trong lời nói.
Sắc mặt Vương Bách Tùng sau khi bị thương vốn đã tái mét, vừa bò dậy lại nghe thấy những lời của Lâm Bình, trong nháy mắt gương mặt anh ta càng trở nên khó coi hơn nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm Nhan Vân Hương.
Những lời Nhan Vân Hương nói, chẳng phải là đang ám chỉ anh ta không phải Thiên Kiêu sao?
“Bách Tùng, đừng để ý.” Nhan Vân Hương lập tức giải thích: “Nếu cậu không phải là Thiên Kiêu thì ai có thể xứng đáng là Thiên Kiêu được chứ? Chẳng lẽ là Lâm...”
Nhan Vân Hương đang nói thì đột nhiên dừng lại.
Cô ta định nói, chẳng lẽ Lâm Bình lại chính là Thiên Kiêu sao?
Vừa rồi Lâm Bình đã đánh bại Vương Bách Tùng, làm cho Vương Bách Tùng bị thương nặng. Nếu đã như vậy, cô ta nói những lời coi thường Lâm Bình thì chẳng phải là còn coi thường Vương Bách Tùng hơn sao?
Tuy rằng Nhan Vân Hương đã kịp thời im lặng, nhưng Vương Bách Tùng cũng không phải kẻ ngu, anh ta đương nhiên hiểu rõ Nhan Vân Hương đnag định nói điều gì.
Kết quả là lời giải thích của Nhan Vân Hương không những không có tác dụng, mà ngược lại còn phản tác dụng hơn.
Khiến khuôn mặt của Vương Bách Tùng càng trở nên méo mó.
Nhan Vân Hương biết mình nói sai, nhất thời vẻ mặt cũng cực kỳ xấu hổ.
Mặc dù cô ta là chị dâu của Vương Bách Tùng, nhưng tóm lại thì cũng không phải là vợ cả.
"Nhan Vân Hương, xem ra cái chức chị dâu này cũng chẳng có chút uy phong nào."
Nhan Kha thản nhiên mở miệng chết nhạo.
Nhan Vân Hương lập tức nghẹn họng, không nói nên lời.
"Tiễn khách!"
Cùng lúc đó, Nhan Quảng Kiệt vung tay lên ra lệnh đuổi khách.
"Chúng ta đi."
Nhan Thái Khôn liếc nhìn Nhan Quảng Kiệt, sau đó đứng dậy trầm giọng nói.
Lúc Nhan Thái Khôn và nhóm người của ông ta chuẩn bị rời đi thì Nhan Quảng Kiệt lại lên tiếng: "Chờ một chút."
"Nhan Quảng Kiệt, ông muốn gì?"
Nhan Thái Khôn nheo đôi mắt nhìn Nhan Quảng Kiệt, đồng thời bảo vệ hai người Nhan Vân Hương và Vương Bách Tùng phía sau lưng.
Chỉ là đối với lời nói và hành động của Nhan Thái Khôn, Nhan Quảng Kiệt hoàn toàn không để ý tới. Thay vào đó, ánh mắt ông ta rơi vào Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong.
"Kẻ phản bội, đáng phải chết!"
Ngay lập tức, toàn thân Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong run rẩy không ngừng.
"Tuy nhiên, bởi vì hai người đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, cho dù hôm nay có phản bội, tôi cũng sẽ tha mạng cho các người."
"Chỉ là tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì khó thoát!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!