Đợi Nhan Thái Khôn và nhóm người của ông ta rời đi, cuối cùng Lâm Bình cũng nhìn về phía Nhan Kha vẫn đang thân mật ôm lấy cánh tay của mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Công chúa, bọn họ đi rồi, kịch cũng đã diễn xong rồi, có thể buông tôi ra được chưa?"
"Ai nói với anh là đang đóng kịch?"
Nhan Kha ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Bình.
Lâm Bình: "..."
Có điều, Nhan Kha vẫn buông Lâm Bình ra, nhưng trên môi cô ta nở một nụ cười ranh mãnh.
"Từ giờ trở đi, Lâm Bình sẽ là Hộ pháp duy nhất cho đảo Mai Linh của chúng ta, có thể tự do ra vào cung Mai Linh."
Lúc này, giọng nói của Nhan Quảng Kiệt chợt vang lên.
Giọng nói của ông ta tuy không lớn, nhưng uy nghiêm không thể chống lại được, truyền đến toàn bộ mọi người trên đảo Mai Linh.
"Diện kiến Hộ pháp Lâm Bình!"
"Diện kiến Hộ pháp Lâm Bình!"
"Diện kiến Hộ pháp Lâm Bình!"
Ngay lập tức, những người có mặt ở đây, ngoại trừ Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha, đều hướng về phía Lâm Bình hành lễ.
Những thị vệ của cung Mai Linh thậm chí còn quỳ một chân xuống đất, trầm giọng hô vang.
Âm thanh tựa như rung chuyển cả bầu trời!
"Từ nay về sau, xin dốc hết sức lực vì đảo Mai Linh!"
Lâm Bình đứng chắp tay, anh cũng tỏ rõ thái độ chân thành của mình.
Việc Lâm Bình thăng cấp trở thành Hộ pháp duy nhất của đảo Mai Linh, lại một lần nữa tạo ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
Những người trên đảo rất tò mò về Lâm Bình.
Thật muốn biết anh là người như thế nào, mà ngay lần đầu tiên đặt chân lên đảo Mai Linh đã được phong làm chiến tướng hạng sáu. Cùng ngày hôm đó, đánh bại Viên Bảo Thiên, trở thành chiến tướng hạng ba.
Sau đó, anh lại đánh bại Hồ Phỉ Quân, trở thành chiến tướng hạng nhất bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, anh liên tiếp đánh bại năm vị thần hàng đầu, trở thành Hộ pháp duy nhất của đảo Mai Linh.
Tốc độ thăng cấp tới mức này là chưa từng có trong lịch sử, thật quá khủng khiếp!
Hồ Phỉ Quân của ban đầu bị Lâm Bình đánh bại, trở thành chiến tướng hạng hai. Sau khi Lâm Bình trở thành Hộ pháp của đảo Mai Linh, Hồ Phỉ Quân lại một lần nữa trở về làm chiến tướng hạng nhất.
Sở Cuồng trở về làm chiến tướng hạng hai của đảo Mai Linh.
Trong số đó, phức tạp nhất là Viên Bảo Thiên.
Bởi vì anh ta lùi một bước và tiến một bước là cả một sự khác biệt rõ rệt giữa chiến tướng cấp cao và chiến tướng cấp thấp.
Nhưng dù cho mọi người đang nghĩ gì, tâm tư ra sao, họ đều thật tâm kính nể Lâm Bình.
Chỉ là trong lòng Hồ Phỉ Quân vẫn còn vương vấn một chút buồn, bởi anh ta biết rằng từ nay về sau, anh ta và công chúa không có khả năng gì nữa rồi!
Đêm đó, một bữa yến tiệc thịnh soạn được tổ chức trong cung Mai Linh.
Kể từ khi Lâm Bình gia nhập vào đảo Mai Linh đến nay, đây là lần đầu tiên Nhan Quảng Kiệt xuất hiện ở yến tiệc.
Ngoài ra, Nhan Quảng Kiệt cũng bố trí cho Lâm Bình và Nhan Kha ngồi hai bên trái phải cạnh ông ta.
Động thái này khiến không ít người phải suy nghĩ.
Phải biết rằng, mâu thuẫn giữa Lâm Bình và Hồ Phỉ Quân trước đây có thể đã bắt nguồn từ công chúa Nhan Kha.
Hơn nữa, hôm ở trên võ đài, công chúa Nhan Kha thân mật ôm lấy cánh tay của Lâm Bình, Lâm Bình cũng không từ chối.
Mọi người thậm chí còn suy đoán rằng, không lâu nữa Lâm Bình sẽ có thêm một thân phận khác trên đảo Mai Linh.
Trở thành Phò mã của cung Mai Linh!
Có điều, rốt cuộc là chuyện về Lâm Bình hay Nhan Kha, dù là ai thì thân phận và địa vị của họ ở đảo Mai Linh cũng chỉ đứng sau Đảo chủ Nhan Quảng Kiệt.
Do đó, mọi người dù có suy đoán nhưng không dám bàn luận gì cả.
Trong bữa tiệc, Nhan Quảng Kiệt mở lời: "Lâm Bình, hôm ở trên võ đài tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần một mình cậu có thể đánh bại năm người bên phía Nhan Thái Khôn, cậu có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, tôi sẽ đồng ý vô điều kiện."
"Bây giờ cậu có thể suy nghĩ rồi đó."
Nhan Quảng Kiệt nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bình.
Một số người thậm chí còn lộ ra nụ cười mờ ám.
Có thể không, nếu yêu cầu của Lâm Bình là được cưới công chúa Nhan Kha thì sẽ thế nào?
Nếu như có thể cưới được công chúa Nhan Kha thì ngày ngày sẽ được một cô gái xinh đẹp như tiên chăm sóc, trở thành Phò mã của đảo Mai Linh rồi, đương nhiên sẽ là người nhà của Đảo chủ chứ không phải là thuộc hạ nữa.
Bất luận là bí kíp tu luyện hay khối tài sản khổng lồ, Đảo chủ sẽ không tiếc mà truyền lại cho người đó!
Bao nhiêu lợi ích khó mà có thể được tưởng tượng được.
Ngoài ra còn có một điểm mấu chốt nữa.
Đảo chủ đảo Mai Linh chỉ có một người con gái là công chúa Nhan Kha.
Nếu kết hôn với Nhan Kha, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ trở thành người thừa kế của đảo Mai Linh.
Có thể nói rằng sẽ một bước lên trời!
Không chỉ có các vị Chiến tướng ngồi đây suy nghĩ như vậy, mà Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Bình với ánh mắt như thiêu như đốt.
Họ rất muốn biết Lâm Bình sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Muốn kết hôn với Nhan Kha, có được tất cả mọi thứ?
Hay là chỉ muốn công pháp đơn thuần?
Binh khí thần linh?
Hay là liên quan đến căn nguyên, cảnh giới của các vị thần thật sự?
"Đảo chủ, thuộc hạ chỉ có một thỉnh cầu. Thuộc hạ mong rằng sau này nếu như bạn bè thân thích hay người thân của thuộc hạ gặp nạn, mong Đảo chủ có thể ra tay trợ giúp một lần."
Lâm Bình đứng dậy, hướng về phía Nhan Quảng Kiệt, cúi đầu nói.
Trước đây, cho dù Lâm Bình đối mặt với ai đi nữa, là Nhan Kha hay thậm chí là Đảo chủ Nhan Quang Kiệt, Lâm Bình đều giơ tay lên hành lễ.
Chỉ có điều lần này Lâm Bình đã chủ động cúi đầu!
Lời này vừa nói ra, tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ.
Yêu cầu này của Lâm Bình khác xa với tưởng tượng của mọi người.
Kể cả Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha cũng vô cùng bất ngờ.
Tuy nhiên, dù là ngoài ý muốn, cả Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha đều có chút xúc động.
Một cơ hội lớn như vậy mà Lâm Bình lại không đề cập đến bất cứ điều kiện gì có lợi cho bản thân anh, thay vào đó anh chỉ hy vọng sau này nếu người thân và bạn bè gặp khó khăn, có thể được Nhan Quảng Kiệt ra tay giúp đỡ một lần.
Đây là làm bộ làm tịch sao?
Rõ ràng là không phải.
Không ai ngốc đến mức cố tình làm bộ làm tịch trước cơ hội có một không hai như thế này.
Bởi vì lợi ích có thể có được là vô cùng to lớn.
Chỉ có thể là người trọng tình trọng nghĩa mới xử sự như vậy!
Nhan Quảng Kiệt nhìn Lâm Bình, trong lòng ông ta vô cùng tán thưởng.
Nhan Quảng Kiệt cũng không hỏi thêm nữa, vẫy tay ra hiệu cho anh đứng lên rồi gật đầu: "Lâm Bình, trong tương lai nếu người thân và bạn bè của cậu gặp khó khăn, chỉ cần cậu lên tiếng, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức mình!"
Một lời đã định!
"Đa tạ Đảo chủ!"
Lâm Bình lập tức cúi đầu một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!