Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Vậy mà tốc độ của Nhan Khanh còn nhanh hơn cả Lâm Bắc. 

Sau khi Nhan Khanh trở thành người đứng đầu của Phủ tướng quân, Vương Hạ Nhất lập tức tiến lên hướng về phía Lâm Bắc cúi người chào, nói: “Chúc mừng ngài trở thành hộ pháp duy nhất của đảo Ma Linh.’’

Lúc này, thái độ của Vương Hạ Nhất đối với Lâm Bắc hết sức cung kính.

Trong lòng cũng vui vẻ đến cực điểm.

Lúc đó, Vũ Hoành Khánh cũng tự chọn cho mình một bước đi đúng đắn.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từ một tên quản lý khu vực ranh giới nhỏ nhoi lập tức trở thành tổng quản lý đứng thứ ba Phủ tướng quân rồi lại vươn lên trở thành tổng quản lý đứng đầu phủ.

Bây giờ lại sắp trở thành tổng quản lý nơi ở của hộ pháp.

Chưa nói đến thực lực, xét về thân phận thì trong quản lý sự vụ chỉ đứng sau mấy vị ở cung Ma Linh thôi.

Đương nhiên, từ đó sẽ đồng nghĩa với việc anh ta có càng nhiều tài nguyên tu luyện cao cấp hơn, nâng cao võ công, nâng cấp vũ khí,...

Với sự cung kính của Vương Hạ Nhất, Lâm Bắc gật đầu nói: “Chỉ cần ngươi trung thành với ta, cảnh giới thần thánh có thể mong đợi!’’

Trong nháy mắt, thâm tâm Vương Hạ Nhất tràn ngập vui mừng, kích động.

Lúc này anh ta lập tức hướng mặt về phía Lâm Bắc, quỳ xuống một chân: “Vương Hạ Nhất nguyện phục tùng ngài, chết cũng không hối tiếc.”

Lâm Bắc gật đầu lần nữa: “Được, tốt lắm!”

Ở một nơi hỗn loạn như thế này, Lâm Bắc thật sự cũng tính bồi dưỡng mấy tên trung thành. Giúp bọn họ tăng cường thực lực, sau này có cơ hội sẽ đưa về Việt Nam.

Sau đó, Vương Hạ Nhất lại lần nữa bẩm báo với Lâm Bắc: “Đại nhân, công chúa đã ở trong phủ đợi ngài rồi.”

Lâm Bắc có chút sững sờ, nói: “Công chúa đến rồi?’’

Vương Hạ Nhất lại mau chóng nói tiếp: “Bẩm báo đại nhân, công chúa đến phủ sớm hơn ngài, công chúa nói ở chỗ ở của ngài đợi ngài.”

Đúng vào lúc Lâm Bắc vừa về đến phủ tướng quân chưa được bao lâu thì Nhan Khanh đã đến rồi không những thế nàng còn nói với thuộc hạ của anh ta, đợi Lâm Bắc về liền trực tiếp nói cho anh ta rằng cô đang đợi ở trong phòng của Lâm Bắc.

Ấn đường của Lâm Bắc nhăn lại. Muộn thế này rồi Nhan Khanh đến làm gì, lại còn chạy đến phòng của anh ấy!.

Lâm Bắc gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Nói rồi liền lập tức biến mất trước mặt của Vương Hạ Nhất.

...

Lúc Lâm Bắc trở về chỗ ở của anh ta, đứng trong sân hết thảy tinh thần đều bị cuốn sạch. Sau đó sắc mặt anh ta liền đen kịt lại.

Nhan Khanh chạy vào nơi nào không chạy, lại ở ngay trong phòng anh ta!

Mặc dù phòng ngủ đó đã được Vương Hạ Nhất phái người dọn dẹp lại từ đầu, anh còn chưa đến ở một lần, nhưng dù gì cũng là phòng ngủ của anh mà. 

Lúc này, một giọng nói từ trong phòng phát ra: “Lâm tướng quân, vào đây đi.”

Vừa nghe liền cho người ta cảm thấy có chút mềm yếu.

Nghe xong, sắc mặt của Lâm Bắc lại càng đen hơn. 

Anh ta đẩy cửa vào nói với giọng không mất cảm tình: “Công chúa, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phòng của tôi mới phải? Làm thế nào mà người lại tự nhiên như đây là phòng ngủ của người vậy!”

Sau đó, Lâm Bắc lập tức ngây người đứng sững. 

Chỉ thấy lúc đó Nhan Khanh nằm nửa người với một tư thế vừa thoải mái lại vừa tràn đầy mê hoặc. Dưới váy là một đôi chân thon dài trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện. Khắp người phảng phất tỏa ra một lực hấp dẫn khó chống cự.

Đồng thời một tay chống đầu, dùng khuôn mặt như cười như không nhìn anh ta, nói: “Nếu như anh cưới ta, đây chẳng phải sẽ là phòng ngủ của ta rồi sao?”

Lâm Bắc có chút khó xử: “Công chúa muốn gả cho tôi đến thế sao?’’

Miệng Nhan Khanh cười cười, tay ngọc khua một cái, dáng vẻ trông rất ngang ngược: “Vậy thì anh gả cho ta cũng được, công chúa ta thừa sức cưới anh về.”

Lâm Bắc: "..."

Lâm Bắc miệng thở dài, nói tiếp: "Công chúa, người muốn làm gì mau nói với thuộc hạ đi, tránh cho tin tức lan ra ngoài nói người buổi đêm hẹn hò với thuộc hạ, như vậy không hay đâu." 

Nhan Khanh từ trên giường bước xuống, dáng vẻ yểu điệu bước đi nhẹ nhàng khoan thai đi đến trước mặt Lâm Bắc, giơ một cánh tay trắng như ngọc như tuyết khoác lên cổ Lâm Bắc, cười nhẹ nói: "Ta muốn làm gì không phải anh là người rõ nhất hay sao?"

Vừa nói, ngón tay thậm chí còn sờ nhẹ lên cổ của Lâm Bắc.

Khi ở gần Nhan Khanh, Lâm Bắc cảm thấy trên người cô có một hương thơm nhè nhẹ phả vào mũi. 

Lâm Bắc cố gắng ép xuống nhịp tim đập liên hồi, lùi một bước, trầm giọng nói: "Công chúa là cành vàng lá ngọc, thuộc hạ chẳng qua chỉ là một giới võ sĩ, càng huống hồ nam nữ khác biệt, công chúa đừng đùa như thế này nữa." 

Chỉ là, Lâm Bắc vừa lùi một bước thì Nhan Khanh lại tiến một bước. Lần này không chỉ hai tay Nhan Khanh ở trên người Lâm Bắc mà thậm chí cả cơ thể như muốn dán lên người anh ta.

Cho dù chưa có tiếp xúc thân mật, Lâm Bắc cũng đã cảm thấy một sự mềm mại ở trên người.

Đối với yêu nữ như Nhan Khanh, cho dù chỉ là ở cự ly gần cũng khiến cho người ta rung động, xuất hiện một số nghĩ kì lạ.

Đến Lâm Bắc là một người rất bình tĩnh cũng không tránh khỏi cổ họng khô nóng.

Nhan Khanh cười càng tươi, đôi môi nhẹ nhàng mở: “Ta đâu có đùa giỡn, không phải hôm nay trên võ đài ta đã nói rồi sao, chỉ cần anh thắng ta sẽ có thưởng, bây giờ anh thắng rồi công chúa ta đây là muốn thưởng cho anh mà.”

Bởi vì ở khoảng cách quá gần, lúc Nhan Khanh nói chuyện Lâm Bắc thậm chí có thể cảm thấy một luồng hơi thở ấm nóng phả vào mặt, làm cơ thể người khác không thể không nóng lên.

Trong lòng Lâm Bắc khẽ than một tiếng: 'Đây chính xác là một yêu nữ.'

Lâm Bắc lại lùi thêm một bước. Chỉ là…

Đôi chân dài của Nhan Khanh ẩn dấu dưới lớp váy kia lại liên tục theo sát bước tiếp.

Nhan Khanh tiếp tục cười nói: "Lâm tướng quân, cho dù anh có lùi thêm nữa, thì có thể lùi được bao xa? Chả nhẽ anh muốn lùi đến chân tường rồi vui vẻ ở đó sao? Anh vẫn là nghe theo công chúa ta đi..."

Có thể nói, nụ cười của Nhan Khanh có thể quyến rũ chúng sinh, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Lâm Bắc hai mắt hơi híp lại, bước chân chợt ngừng. Đúng vậy, câu nói này của Nhan Khanh làm anh thức tỉnh.

Lâm Bắc không lùi về phía sau nữa mà nhìn vào mắt Nhan Khanh mở miệng nói: "Công chúa, người đây là đang chơi với lửa."

Nhan Khanh thích thú nghịch ngợm, nhìn Lâm Bắc: "Thì sao nào?"

Lâm Bắc hai mắt híp lại: "Thì…"

Sau đó, Lâm Bắc đột nhiên giơ tay ôm trọn Nhan Khanh vào lòng, để cho Nhan Khanh dán chặt vào ngực mình.

Cơ thể mềm mại của Nhan Khanh có chút run rẩy. Toàn thân có cảm giác bị bó chặt.

Cảm thấy Nhan Khanh có chút căng thẳng trong lòng Lâm Bắc ngược lại có chút thả lòng.

Xem ra vẫn là cách này có vẻ hiệu quả hơn.

Lúc trước, Hứa Thanh chê cười anh ta, anh ta cũng dùng cách này để trả thù, luôn luôn đạt được hiệu quả làm cho Hứa Thanh không lần nào dám chọc ghẹo anh ta nữa.

Chỉ là lúc trước có chướng ngại về thân phận của Nhan Khanh, lại có một người cha rất thần thông, trong lòng cũng có sự kiêng dè nên không thể làm.

Thế nhưng, làm Lâm Bắc bất ngờ nhất chính là phản ứng của Nhan Khanh và Hứa Thanh hoàn toàn khác nhau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận