Chương 71: Hải Châu sợ hãi
Người nhà chính là ranh giới cuối cùng của Lâm Bình. Cho dù là ai, dám có ý đồ đụng đến bọn họ, Lâm Bình tuyệt đối sẽ không nương tay.
Khi tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều bị dọa sợ đến mức cả người run lên. “Thế mà cậu ta lại dám giết người?” Tất cả mọi người ở đây, không ai đoán được, Lâm Bình thế mà thật sự dám nổ súng.
Không hề có điềm báo trước. Trước mặt của mọi người, ở ngay dưới mí mắt của Chu Kiệt, anh giết chết Lý Nguyên Tùng.
Có thể nói là to gan lớn mật, vô cùng cuồng vọng! Thế nhưng lại không một ai dám chất vấn Lâm Bình.
Sau khi tiếng súng qua đi, đồng tử của Lý Nguyên Tùng co rụt lại, sau đó bắt đầu tan rã, miệng liên tục há hốc. Nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Đến tận khi chết, anh ta cũng không nghĩ đến, Lâm Bình thế mà lại dám giết anh ta.
Theo như những gì anh ta dự đoán, cho dù Lâm Bình có to gan đến đâu, cho dù anh có bối cảnh mà ngay cả Chu Kiệt cũng phải sợ hãi, nhiều nhất Lâm Bình cũng chỉ đối phó với anh ta như với Tạ Minh Thành, đánh anh ta bị thương, thậm chí là làm anh ta tàn phế.
Dù sao đánh bị thương người và giết người trước mặt mọi người, khái niệm này là hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn khác những gì Lý Nguyễn Tùng đã dự tính.
Anh ta đã tính sai, mà giá phải trả chính là cả mạng sống của mình.
Anh ta hận, anh ta hận không thể giết chết Lâm Bình. Cho dù anh ta chết cũng phải kéo theo Lâm Bình làm đệm lung.
Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc. Dưới sự không cam lòng, oán hận, nhưng lại chẳng có một xíu tâm trạng hối hận nào đối với việc mà mình đã làm, Lý Nguyên Tùng đã mất đi ý thức sau cùng. “Rầm” một tiếng, ngã xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.
Tuyến cáo hơn hai mươi năm cuộc đời của Lý Nguyên Tùng đã đi đến điểm kết thúc, đi đến hồi kết. “Con trai!”
Mãi cho đến lúc này, Lý Thiên Thành đang đứng cách Lý Nguyên Tùng vài mét mới kịp phản ứng, mắt ông ta trừng to nhìn con trai mình ngã trong vũng máu.
Người ông ta run lên, gần như không đứng vững, nếu như không phải bên cạnh có người vội vàng đưa tay ra đỡ ông ta, lúc này Lý Thiên Thành đã ngã xuống đất. “Tổng giám đốc Lý à, chẳng phải ông đã nói, con của ông có thể không phân đúng sai, cho dù làm ra chuyện mất hết nhân tính gì, ông vẫn sẽ bảo đảm cho cậu ta không bị trừng phạt ư?” “Tôi muốn xử trí anh ta, ông bảo vệ được à?”
Lâm Bình nhìn Lý Thiên Thành, không có một xíu đồng tình nào, bình tĩnh nói.
Trong giọng nói bình tĩnh đó lại lộ ra dáng vẻ lạnh lùng, nhìn đời bằng nửa con mắt. “Tên súc sinh, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá đắt”
Lý Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bình, hai mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn. “Thật ư?” Lâm Bình khẽ cười, sau đó anh cất bước đi đến chỗ Lý Thiên Thành.
Mọi người lập tức giật mình, chẳng lẽ Lâm Bình còn muốn diệt cỏ tận gốc? Rốt cuộc là anh điện không muốn sống nữa, hay là nói, anh thật sự có bối cảnh ngút trời. “Mày muốn làm gì?” Lý Thiên Thành cũng khiếp sợ, vô thức muốn lùi về sau.
Còn Lâm Bình, trên mặt lại một lần nữa lộ ra vẻ châm chọc, đưa tay phải ra, đưa súng trong tay mình cho Lý Thiên Thành. “Tôi cho ông một cơ hội, đương nhiên cũng chỉ có một cơ hội hôm nay mà thôi, súng này tôi đưa cho ông, nếu như bây giờ ông nổ súng bắn chết tôi, có thể trả thù cho Lý Nguyên Tùng” “Như thế, ông nói, muốn khiến cho tôi phải trả giá đắt sẽ không trở thành một lời nói suông”
Lâm Bình chậm rãi nói, đưa súng trong tay mình cho Lý Thiên Thành. “Cậu ta điên rồi à?" “Mẹ kiếp, con mẹ nó, đây thật đúng là một kẻ điên." Không ít người nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều có một ngàn con quạ bay nhanh qua.
Hiện tại Lâm Bình vừa mới vừa giết chết con trai của Lý Thiên Thành, lúc này ông ta đang phẫn nộ đến đỉnh điểm, ai dám cam đoan Lý Thiên Thành sẽ không nổ súng chứ?
Con mẹ nó Lâm Bình này, chính là đang tự tìm đường chết à, hay là chẳng lẽ, bên trong khẩu súng này không có đạn? Anh không cố ý đưa bản thân mình vào nguy hiểm, vì vậy Lâm Bình cố ý làm màu?
Mọi người chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng là trong súng không có đạn. Nhưng Lâm Bình làm như vậy để làm gì chứ.
Chẳng qua có không ít khách quý ở đây, trong mắt lóe lên sự trầm tư, sau đó có phần kỳ lạ nhìn Lý Thiên Thành. Mà lúc này, tay Lý Thiên Thành đã chạm đến khẩu súng lạnh lẽo kia, cảm xúc lạnh buốt bỗng nhiên khiến cho ông ta bình tĩnh lại.
Mối thù giết con, không thể không báo, chẳng qua bảo ông ta giết chết Lâm Bình ngay trước mặt mọi người ư? Lý Thiên Thành do dự.
Ông ta có thể làm ra đủ loại thủ đoạn mờ ám ở sau lưng, thậm chí là dùng tiền thuê người ám sát Lâm Bình, đều không vấn đề gì.
Nhưng để ông ta giết chết Lâm Bình ở ngay trước mặt mọi người, điều này mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Tuy ông ta có thể tự tay báo thù, xả cơn giận này, nhưng như thế sẽ chôn vùi nửa đời sau của ông ta.
Một khi việc này làm lớn chuyện lên, hoặc là đối thủ cạnh tranh của ông ta ngáng chân, loại chuyện giết người ở ngay trước mặt mọi người này không thể rửa sạch được.
Như vậy cuộc đời này của ông ta sẽ bị hủy. “Sao nào, không dám à?” Lâm Bình khẽ cười. “Cơ hội này chỉ có một lần mà thôi, hiện tại ông không dám nổ súng, về sau vĩnh viễn ông sẽ không có cơ hội đó nữa.”
Sắc mặt Lý Thiên Thành xanh mét, âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước: “Cậu đang uy hiếp tôi?” “Không, tôi chỉ đang nói một sự thật mà thôi.” Lâm Bình thản nhiên nói. “Cho ông năm giây để suy nghĩ, sau năm giây, ông sẽ không có cơ hội đó nữa. Lâm Bình lại một lần nữa lên tiếng. “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu à?” Lý Thiên Thành bỗng nhiên cầm súng, cho dù trước lúc này, ông ta chưa từng chạm vào súng, nhưng chưa ăn qua thịt heo, cũng đã nhìn thấy heo chạy. Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуenАРР.cом
Lúc này, Lý Thiên Thành giơ súng lên, đem họng súng đen ngòm hướng về phía Lâm Bình. “Đúng thế, ông không dám!” Đối mặt với họng súng, Lâm Bình không chút hoảng hốt nào, anh vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì ông yêu bản thân mình còn hơn tình yêu mà ông dành cho con trai, ông không sẵn lòng vì giúp con trai mình báo thù mà chôn vùi tương lai nửa đời sau của mình” “Bởi vì ông rất rõ ràng, hôm nay nếu như ông dám giết tôi để báo thù, như vậy ông xong đời rồi, cuộc đời này, ông chỉ có thể sống trong tù, cho nên ông không dám.
Lâm Bình bình tĩnh nói, lời vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lý Thiên Thành liên tục thay đổi, nhưng lại không có mấy người thật sự khinh bỉ Lý Thiên Thành.
Những nhân vật quyền quý nắm thực quyền ở đất Hải Châu này, bọn họ tự hỏi lòng, nếu như chính mình ở vào vị trí của Lý Thiên Thành, bọn họ sẽ vì báo thù mà từ bỏ tất cả ư?
Phần lớn đáp án đều là không biết, vinh hoa phú quý, vận mệnh của mình đâu có thể dễ dàng nói từ bỏ là từ bỏ.
Nghe thấy thế, cả người Lý Thiên Thành run lên, không phải sợ hãi, không phải hoảng sợ, mà càng giống như bị người ta vạch trần suy nghĩ không thể miêu tả trong lòng, khiến cho ông ta thẹn quá hóa giận. “Được rồi, năm giây đã trôi qua. “Cả đời này, ông sẽ không còn có cơ hội đấy nữa. Sau khi nói xong, Lâm Bình đưa tay ra.
Lý Thiên Thành chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen lóe lên, ông ta căn bản không thấy rõ ràng, nhưng súng trong tay ông ta đã quay về với Lâm Bình.
Lâm Bình trả súng lại cho Chu Thanh. Sau đó nhìn xung quanh. “Hy vọng sau này mọi người có thể lấy đó làm gương, cho dù là ai, cho dù là thân phận nguyên nhân gì, ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý lên người nhà Lâm Bình tôi.”
Lâm Bình chưa nói hậu quả, nhưng hậu quả đã có VÍ dụ bày ngay trước mắt.
Sau khi nói xong, Lâm Bình quay người đi đến chỗ Chu Kiệt. “Chuyện tiếp theo giao cho ông.
Đi đến trước mặt Chu Kiệt, Lâm Bình chậm rãi nói, sau đó không ở lại, trực tiếp xoay người rời đi. Chu Thanh đi theo sát anh.
Tất cả người quyền quý, vệ sĩ, nhao nhao tránh đường, nhường một lối đi cho Lâm Bình và Chu Thanh, không ai dám cản đường.
Sau đó biến cố ở khách sạn Thanh Bình nhanh chóng truyền ra ngoài.
Toàn bộ xã hội thượng lưu đều run sợ.