Hả?
Lâm Bắc vừa nói xong câu, hai anh em song sinh liền nhìn vào mắt Lâm Bắc và tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Không phải là cướp biển sao?
Trong tích tắc, bé gái trở nên vô cùng phấn khích.
"Vậy người có thể cứu được chú Uy và chú Dương không?"
Bé gái nhìn Lâm Bắc với vẻ mặt khẩn cầu.
"Tại sao tôi phải cứu?"
Lâm Bắc bình tĩnh nói.
"Chuyện này..." Đúng vậy, anh ta đâu có liên quan gì đến chuyện này đâu mà phải cứu họ chứ.
Lúc này, hai người đàn ông được gọi là chú Uy và chú Dương, mặc dù là Đỉnh Phong Hóa Cảnh nhưng bọn họ đã bị bao vây bởi mười mấy tên Hóa Cảnh khác cho nên cũng chẳng thể làm gì.
Trong đó, người đàn ông được gọi là chú Dương, bị một chưởng hất tung lên trời, máu văng khắp nơi, cách nơi Lâm Bắc đứng không xa.
"Ân nhân à, người cứu chúng tôi, chúng tôi... có thể báo ơn người được không?"
Bé gái nhanh chóng nói tiếp.
"Tôi không cần các người phải trả ơn gì cả."
Lâm Bắc lắc đầu.
Đúng lúc đó, sắc mặt của cặp sinh đôi bắt đầu trắng bệt lại.
Chỉ là.
Cặp sinh đôi long phụng này đã nghĩ rằng Lâm Bắc sẽ không ra tay giúp đỡ chúng, ngay sau đó Lâm Bắc nháy mắt một cái, một nguồn năng lượng bay về phía hai tên Hóa Cảnh đứng sau người đàn ông tên Dương đang bị bao vây, nguồn năng lượng phát nổ, làm xuất hiện một vũng máu .
"Ân nhân..."
Đúng lúc đó, đôi song sinh mở to mắt, đứng đờ người ra.
Nhưng sau đó từ sự bất ngờ chúng đã chuyển sang cảm kích Lâm Bắc.
"Cảm ơn ân nhân, cảm ơn người!"
Bé gái nhìn về phía Lâm Bắc cúi đầu cảm ơn liên tục.
Đúng là trong cái họa gặp được cái may.
"Vị này rốt cuộc là thần tiên từ đâu đến đây? Tại sao lại làm loạn ở đây?"
Chỉ với một cái nháy mắt của Lâm Bắc đã thiêu rụi một Đỉnh Phong Hóa Cảnh và một cao thủ Tông Sư Hóa Cảnh, còn lại vài tên Hóa Cảnh đang bao vây ông Thành, bọn họ đánh ông ta đến nôn ra máu làm cho không thể nào đứng dậy nổi.
Trong số đó, một trong những Đỉnh Phong Hóa cảnh nhìn Lâm Bắc nói.
"Ta làm gì cũng không liên quan đến ngươi, có cần phải giải thích cho ngươi không?"
Lâm Bắc lạnh lùng thở dài.
Còn lại mười một vị Hóa Cảnh, trừ ba tên Đỉnh Phong Hóa Cảnh ra thì những người còn lại đều bị nổ tung dưới hơi thở của Lâm Bắc.
Thậm chí ba tên Đỉnh Phong Hóa Cảnh cũng đều bị thương không nhẹ.
Thần Cảnh!
Ba tên Đỉnh Phong Hóa Cảnh đó đồng tử đột nhiên co lại, bay ra phía xa.
Muốn trốn thoát!
"Nơi này là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"
Lâm Bắc thở dài một lần nữa, vươn tay ra xa, ba tên Đỉnh Phong Hóa Cảnh liền cảm nhận được một lực hút từ phía sau.
Dù cho họ có muốn trốn cũng không trốn được nữa.
Trong nháy mắt.
Ba tên Đỉnh Phong Hóa Cảnh liền bị hút ngược lại, rơi xuống trước mặt Lâm Bắc, quỳ trên mặt đất.
Cả ba tái mặt, sợ hãi.
"Thần Cảnh à, bọn tôi là người từ đảo Côn Minh đến đây, năm vị thủ lĩnh của bọn tôi cũng là Thần Cảnh..."
Cả ba nhanh miệng nói.
"Năm vị Thần Cảnh sao?"
"Đại thủ lĩnh chỉ còn cách Chân Thần một bước, tôi nghĩ đại thủ lĩnh rất muốn kết bạn với Thần Cảnh thôi."
Một trong số họ nhanh chóng đáp lại.
Họ hy vọng rằng khi nói ra điều này, Lâm Bắc sẽ ngưỡng mộ và không giết họ.
"Đáng tiếc thật, tôi không muốn làm bạn với lũ hải tặc các người."
Lâm Bắc nhếch miệng cười nói.
"Cầu xin..."
Vẻ mặt bọn họ biến sắc, vừa dứt lời ba luồng sinh khí đã xuyên qua đầu họ, ngay lập tức tắt thở, không nói thêm lời nào.
Cặp song sinh chứng kiến mọi chuyện vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Rắc rối của chúng vừa được giải quyết xong gọn gàng rồi sao?
"Cảm ơn ngài Thần Cảnh rất nhiều vì đã cứu mạng cậu chủ và tiểu thư nhà chúng tôi, ơn cứu mạng này Lý Dương tôi nhất định dùng mạng mình để báo đáp."
Người được cặp song sinh gọi là chú Dương lúc này đang bò lại chỗ của Lâm Bắc, quỳ trước mặt anh ta, cảm kích nói.
"Không cần trả ơn đâu, chuyện hôm nay là do tôi tiện tay giúp, về sau các người làm gì cũng không liên quan đến tôi, các người đi đi."
Lâm Bắc nói.
Anh ta không muốn phải xen vào nhiều chuyện, nhưng dù sao thì Lâm Bắc vẫn không muốn nhìn thấy hai đứa trẻ có tình nghĩa này bị giết chết trước mặt anh ta.
Do vậy nên thuận tay giúp luôn.
"Ân nhân, đối với người chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với bọn tôi lại là ơn cứu mạng lớn lao, sau này Thiên Tuyết nhất định báo đáp ơn cứu mạng của người."
Cố bé gái nghiến răng nói.
"Thiên Dịch tôi cũng nhất định phải báo đáp ơn này."
Cậu bé cũng nhìn Lâm Bắc nói, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.
Lâm Bắc gật đầu nói: "Vậy tôi sẽ đợi đến ngày đó."
Lâm Bắc định rời đi.
Anh ta đối với lời của hai đứa bé này vừa nói căn bản không hề quan tâm đến.
Một khi bỏ đi, sợ rằng sẽ không có cơ hội gặp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!