Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

"Chị à!"

"Cô chủ!"

Nghe những lời mà Thiên Tuyết vừa nói, gương mặt hai người Thiên Dịch và Lý Dương lập tức biến sắc.

Giao tất cả tài sản cho Lâm Bắc thì không thành vấn đề, nhưng... từ nay về sau Thiên Tuyết phải làm người hầu phục vụ bên cạnh Lâm Bắc.

Thiên Tuyết cắn chặt răng, lắt tay ra hiệu cho Thiên Dịch và Lý Dương đừng nói nữa.

Cướp biển đến từ đảo Côn Minh, có năm người là Thần Cảnh, nếu không ra một cái giá xứng đáng thì Thiên Tuyết sợ rằng Lâm Bắc sẽ không cứu cha mẹ giúp cô.

Hơn nữa, tuy rằng Lâm Bắc có là Thần Cảnh, Thiên Tuyết cũng lo lắng rằng tài nguyên tu luyện vẫn chưa đủ để chiến đấu với đối phương.

Vậy nên, Thiên Tuyết nghiến răng đặt mình làm một phần thưởng cho Lâm Bắc.

Thiên Dịch có thể vẫn chưa hiểu, nhưng Lý Dương làm sao có thể không hiểu ý của Thiên Tuyết.

Chỉ là.

Nhưng cho dù đó là Thiên Dịch hay Lý Dương thì cũng không thể cản được cô bé.

Không làm như vậy thì làm sao cứu được cha mẹ, làm sao cứu được chủ nhân!

"Cái tôi cần là vàng bạc chứ không phải là một người hầu."

Lâm Bắc lắc tay.

Nghe xong.

Thiên Tuyết, Thiên Dịch và Lý Dương trên mặt hiện rõ sự mừng rỡ.

Nói như vậy, vị Thần Cảnh không biết tên này là đang chấp nhận đề nghị của họ sao?

Hơn nữa, dù biết rằng bên đối thủ có đến năm Thần Cảnh, thậm chí trong đó còn có một người chỉ còn cách Chân Thần một bước nữa, nhưng anh ta vẫn đồng ý giúp họ!

Điều này nói lên rằng anh ta vô cùng chắc chắn.

"Cảm ơn ân nhân rất nhiều!"

Ngay lúc đó, Thiên Tuyết và Thiên Dịch mừng rỡ nhìn Lâm Bắc.

Cũng vào lúc đó, nhìn vào lông mày thì cũng thấy rõ sự lo lắng của anh ta.

Lâm Bắc gật đầu.

Sau đó, từ tay áo của Lâm Bắc truyền ra một luồng chân nguyên tinh khiết được thổi đến người đàn ông tên Trình Uy ban nãy vừa bị đánh.

"Ông ở lại chăm sóc ông ta một lát đi." Lâm Bắc nói với Lý Dương, sau đó nhìn Thiên Tuyết và Thiên Dịch nói: "Hai người dẫn đường cho tôi đi."

"Chuyện này..." Vẻ mặt của Lý Dương hơi hụt hẫng, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã gật đầu.

Nếu Lâm Bắc thực sự là người xấu, thì nãy giờ anh ta hoàn toàn có thể giết chết ông ta và Trình Uy rồi, không cần phải phải lòng vòng làm gì cả.

"Đi!"

Sau đó.

Lâm Bắc cùng với Thiên Tuyết và Thiên Dịch, bay lên không về hướng Đông.

...

Ngay cả khi phải chở theo thêm hai người nhưng tốc độ Lâm Bắc không hề bị giảm đi.

Mấy phút sau, Lâm Bắc nhìn thấy có một con tàu rất lớn ở giữa biển.

"Ân nhân à, đó chính là thuyền của nhà tôi."

Thiên Dịch nói.

Cho dù cách xa đến hàng nghìn mét nhưng tinh khí thần của Lâm Bắc đã vô cùng mạnh mẽ rồi.

Trên tàu, không có nổi một người.

Lâm Bắc cau có mặt mày, đem Thiên Dịch và Thiên Tuyết cùng hóa thành một luồng ánh sáng khổng lồ rơi xuống bánh lái của tàu.

Lúc Lâm Bắc rơi xuống bánh lái, một luồng khí đầy mùi máu ập đến.

Toàn bộ boong tàu bị nhuộm đỏ bởi máu, có vô số xác chết nằm la liệt.

 "Cha, mẹ..."

Thiên Tuyết và Thiên Dịch cố gắng cầm cự cho nước mắt không rơi, hét lớn lên.

Chỉ có điều... không một ai trả lời.

Hai người Thiên Tuyết và Thiên Dịch chuẩn bị đi sâu vào trong con tàu.

"Cha mẹ của hai người mặc đồ màu gì?"

Lâm Bắc hỏi.

Thiên Tuyết nhanh chóng kể ra bộ quần áo họ mặc, thậm chí còn miêu tả luôn hình dáng của họ.

Sau khi nghe xong.

Lâm Bắc lắc đầu: "Trên thuyền này không có cha mẹ các người."

Thiên Tuyết và Thiên Dịch sau khi nghe xong, lập tức thở phào nhưng nỗi lo trong lòng họ lại tăng thêm bởi bây giờ cha mẹ họ không ở dây thì đi đâu chứ.

"Ân nhân à, cha mẹ bọn tôi nhất định bị bọn cướp biển đó bắt đi rồi."

Thiên Dịch vội vàng nói.

"Đảo Côn Minh ở đâu?" Lâm Bắc hỏi.

Trước đó, Lâm Bắc được Nhan Khanh đưa cho cuốn sách ‘Bản đồ của biển Mai Quan’, anh ta chưa từng nhìn thấy vị trí của đảo Côn Minh bao giờ cả.

"Chúng tôi cũng không biết..." Gương mặt Thiên Tuyết tràn đầy lo lắng.

Cho dù Thiên Tuyết lạnh lùng hơn so với Thiên Dịch, tuy nhiên cô bé vẫn còn là một bé gái, cho dù có trưởng thành đến đâu thì lâm vào hoàn cảnh này cũng khó mà có thể giữ được bình tĩnh.

Lâm Bắc nhíu mày.

Không biết đảo Côn Minh ở đâu nên rất khó để tìm ra hang ổ của nhóm hải tặc đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt của Lâm Bắc đột nhiên nhìn về một hướng.

Cách đó vài km, hai bóng người đang tiến về phía họ.

"Bọn người Đàm Giang Hoàng đuổi theo hai đứa nhóc kia, đến giờ sao vẫn chưa về nữa?"

"Đại ca Hai đã nhắm trúng con nhóc đó rồi, nếu bọn họ vẫn chưa đem nó về được thì chắc chắn sẽ ăn đủ."

Hai người họ nói chuyện lúc đang bay đến.

"Hả, tại sao vẫn còn người trên tàu chứ?"

"Này, nhìn xem đó không phải là con nhóc đó sao?"

Rất nhanh sau đó, hai người bọn họ đã nhìn thấy Thiên Tuyết đang đứng trên boong tàu.

Còn Lâm Bắc và Thiên Dịch họ lại không mảy may quan tâm đến.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận