"Là ai?"
Sau khi nhìn thấy Lâm Bắc, biểu cảm trên mặt của tên Đại ca Hai ngay lập tức thay đổi, hắn ta nâng cao cảnh giác hơn.
"Là người đang muốn lấy mạng của mày đó!"
Lâm Bắc thở một cái.
Trên không trung, tung ra một cú đấm.
Mới bắt đầu nên có vẻ không có gì nổi bật, rất im lặng, nhưng đến khi cú đấm kia rời thân thì kèm theo đó là tiếng sấm vang trời bay đến chỗ tên Đại ca Hai kia.
Đúng lúc đó.
Sắc mặt của tên Đại ca kia lại thay đổi.
"Dám đến đảo Côn Minh của tao làm loạn, xem như mày chán sống lắm rồi!"
Sắc mặt của tên Đại ca Hai vừa sợ hãi vừa tức giận.
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là ở đảo Côn Minh, còn có năm tên đại ca đều là Thần Cảnh nữa, làm gì mà phải sợ Lâm Bắc chứ, với năm vị lãnh đạo đại thần của bọn họ ở đây ai cũng đều mạnh cả, nên tên Đại ca Hai kia chả có chút lo lắng gì.
Tên Đại ca Hai kia cũng thở dài một tiếng liền bỏ luôn người đẹp trong tay qua một bên.
Đồng thời cũng tung ra một quyền lên trên không, hướng đến chỗ của Lâm Bắc phá bỏ đi chiêu thức vừa nãy của Lâm Bắc.
Chỉ là.
Điều mà tên Đại ca không bao giờ ngờ tới đó là chiêu thức vừa rồi của hắn bay lên không trung và nổ tung, tưởng rằng có thể dễ dàng hóa hủy năng lượng của Lâm Bắc. Tuy nhiên, thực tế lại vượt xa mong đợi của hắn.
"Bùm!"
Sau tiếng nổ, tên Đại ca Hai ngay lập bị văng ra xa.
Không chịu nổi mà phun ra ngụm máu.
Mặt hắn ta tái mét và bàng hoàng!
Chỉ một đòn!
Anh ta thậm chí chưa nhận sự tấn công nào từ đối thủ cả.
Trâu Thần Sinh lúc này còn sốc hơn cả tên Đại ca Hai kia.
Hắn vốn cho rằng Lâm Bắc tuy là Thần Cảnh, nhưng vẫn còn rất trẻ, hơn nữa lại dám một mình xông vào đảo Côn Minh, chắc chắn là đang có vấn đề thần kinh.
Khi hắn đưa Lâm Bắc đến đảo và gặp Đại ca Hai, thì Lâm Bắc chắc chắn sẽ tiêu đời.
Tuy nhiên, Trâu Thần Sinh không ngờ rằng Lâm Bắc dám đến đảo Côn Minh không phải vì anh ta có vấn đề thần kinh, mà là vì anh ta thật sự có niềm tin với chính mình.
Trâu Thần Sinh vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng tóm lại Lâm Bắc, hoặc là, tên Đại ca Hai sẽ hạ được Lâm Bắc, cuối cùng Lâm Bắc đến một cọng tóc cũng không rụng.
"Gan cũng không nhỏ, dám xông vào đảo Côn Minh của tao."
"Những kẻ dám làm loạn Côn Minh, tuyệt đối giết không tha."
"Dám làm bị thương anh ba của tao, hôm này mày chết chắc rồi."
Vào lúc này, ba giọng nói vang lên cùng một lúc.
Khi vừa ngắt giọng, ba bóng người từ trên không trung đáp xuống, xuất hiện bên trong Ma điện của tên Đại ca Hai, đứng xung quanh Lâm Bắc.
Tất cả đều nhìn Lâm Bắc bằng ánh mắt tràn đầy sát khí.
"Qua đó chăm sóc cha mẹ các người đi."
Lâm Bắc nói với Thiên Tuyết và Thiên Dịch.
Sau đó, anh ta nhìn vào ba tên Thần Cảnh hải tặc đang bao vây anh.
Giữ vững vẻ mặt lạnh lùng.
"Anh ba, anh không sao chứ?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên cũng nhìn tên Đại ca Hai vừa bị Lâm Bắc đánh văng ra xa, lo lắng hỏi.
"Tao ổn."
Vừa nói xong, tên Đại ca Hai tự đứng lên khỏi đống đổ nát đó, sắc mặt vô cùng tức giận bay ngay đến chỗ anh em.
Nhìn Lâm Bắc, sát khí vững vàng, khiến người khác sợ hãi.
"Chúng ta hãy cùng nhau đánh bại nó, sau đó tao sẽ tra tấn nó."
Tên Đại ca Hai nghiến răng.
Sau khi nghe xong.
Đột nhiên ba người kia đồng thời điều động chân nguyên, tích trữ năng lượng, tạo ra một vụ nổ trên không, làm cho toàn bộ vật thể xung quanh đều bị vỡ tan.
Mang đầy sự căm phẫn.
"Giết!"
Bọn họ cùng đồng thanh hô to.
Bốn nguồn năng lượng bùng phát cùng một lúc.
Mọi thứ nổ tung, toàn bộ cung điện của tên Đại ca Hai dường như đã biến thành một biển chân khí.
Và trong bãi biển chân khí này, một bóng người xuất hiện, trên tay cầm Tuyệt Thế Trường Mâu, tạo ra một luồng sáng, từ trong biển chân khí bước ra, làm cho Lâm Bắc cũng phải khiếp sợ.
"Anh bạn, hãy cẩn thận!"
Vào lúc này, trên mặt đất, Thiên Lộc, người đã sớm cạn kiệt sức lực, nhìn lên trời, gào lên một tiếng.
Sau khi hét xong, Thiên Lộc lại tiếp tục trào ra một ngụm máu vì những chấn thương nặng nề bên trong cơ thể.
Bên trong máu, thậm chí còn có vô số mảnh nội tạng vỡ trào ra theo.
Lâm Bắc khẽ gật đầu trước lời nhắc nhở của Thiên Lộc.
Trong miệng, chỉ phun ra một chữ: "Chết!"
Chỉ một từ mà làm rúng động cả một khoảng không!
Lâm Bắc vừa nói xong, lòng bàn tay trực tiếp duỗi ra, nắm lấy cây thương vừa cắm vào cổ anh ta.
Người ra tay không ai khác mà chính là tên Đại ca Ba của băng hải tặc đảo Côn Minh.
Nhìn thấy Lâm Bắc có thể dễ dàng rút cây thương ra khỏi cổ, sắc mặt của tên Đại ca Ba thay đổi rõ rệt, hắn ta vô cùng kinh ngạc!
Sau đó anh ta chỉ còn cách rút cây thương lại.
Chỉ có điều.
Lúc này, Lâm Bắc nắm thân cây thương khẽ lắc, một nguồn năng lượng hắc ám truyền qua thân thương.
Tên Đại ca Ba đang cầm một cây thương trên tay, đột nhiên cảm nhận được nó đang chuyển động, sắc mặt hắn ta liền trở nên vô cùng sợ hãi.
Ngay lập tức, tên Đại ca Ba ngay lập tức bỏ cây thương xuống.
Tuy nhiên, khi hắn bỏ thương súng xuống thì mọi chuyện đã quá muộn!
Ngay lúc tên Đại ca Ba bỏ cây thương xuống, đột nhiên một nguồn năng lượng ập tới.
Đúng lúc đó.
Quần áo trên toàn bộ cánh tay của tên Đại ca Ba rơi ra và rách thành từng mảnh vụn, toàn bộ cánh tay của tên Đại ca Ba cũng bị sưng lên, cuối cùng, nó chảy máu ra.
Chỉ với một đòn tấn công, toàn bộ cánh tay, cơ bắp, xương và thịt, đều tan nát từng tấc và hắn ta chính thức trở thành phế nhân.
"Aaa..."
Thân là tên Đại ca Ba, bản thân là một Thần Cảnh cũng không thể không thét lên một tiếng.
Trận đấu giữa Lâm Bắc và tên Đại ca Ba chỉ kéo dài trong một vài giây.
Ngay lúc cánh tay của tên Đại ca Ba bị phế bỏ, phía sau Lâm Bắc là tên Đại ca Bốn đang tiến lên tấn công.
"Chết."
Lâm Bắc lại thở một hơi.
Với cây thương dài trong tay, cổ tay Lâm Bắc lại vẩy lần nữa, cả cây thương dài với tốc độ nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh tiến nhanh đến chỗ tên Đại ca Bốn, xiên qua cổ hắn ta.
Tên Đại ca Bốn thật đáng thương, năng lực của hắn so với tên Đại ca Ba còn kém hơn rất nhiều.
Dưới một sự tấn công đột ngột của Lâm Bắc, mặc dù muốn né tránh, nhưng cây thương mà Lâm Bắc tung ra còn nhanh hơn cả anh ta.
Tránh thì không tránh được!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!