Chương 72: Tô Uyên mời
Tối hôm đó, cái chết của Lý Nguyên Tùng được tuyên bố ra bên ngoài là chết ngoài ý muốn.
Tin tức truyền ra, phó tổng giám đốc của công ty dược Nam Hà ngoài ý muốn bỏ mình, khiến cho nhiều người Hải Châu thổn thức không thôi.
Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đây.
Ngày hôm sau, công ty dược Nam Hà bị người ta tổ cáo tội danh trốn lậu thuế, các ban ngành liên quan đã bắt tay vào điều tra.
Sau khi điều tra, công ty dược Nam Hà dính líu đến việc trốn lậu thuế với số tiền khổng lồ, đồng thời còn cả việc đút lót.
Công ty dược Nam Hà bị thanh tra toàn bộ, tổng giám đốc của công ty dược Nam Hà, ngay cả quản lý cấp cao của công ty đều bị dẫn đi điều tra.
Tin tức này vừa được đưa ra, lần này không chỉ khiến cho xã hội thượng lưu mà cả toàn bộ thành phố Hải Châu đều chấn động.
Có không ít dân chúng bình thường xem nó như là đề tài tán gẫu, nói chuyện say sưa. Có không ít người mắng chửi đám người quyền quý làm giàu bất nhân.
Có người thì cảm thán, thế sự vô thường, đủ loại tâm tu.
Còn ở trong xã hội thượng lưu của Hải Châu này, rất nhiều người quyền quý vừa sợ vừa giận.
Bọn họ không cần nghĩ cũng biết là ai làm, người đứng phía sau, chắc chắn là có bóng dáng Lâm Bình.
Hành động lần này của Lâm Bình, gần như chính là diệt cỏ tận gốc, đứng đối lập với toàn bộ xã hội thượng lưu ở Hải Châu.
Dù sao công ty nhà ai, sản nghiệp nhà ai lại dám nói là hoàn toàn sạch sẽ.
Nhưng không ai ra mặt. Bởi vì, từ sau khi Lâm Bình trở về Hải Châu, trong một thời gian ngắn đã ngoi lên trêu chọc nhà họ Tạ, nhà họ Đường, nhà họ Tôn, nhà họ Vương, nhà họ Lý... Một đám gia tộc quyền quý ở Hải Châu, trong đó còn có nhà họ Tạ Gia tộc được xem như căn cơ rất sâu ở thành phố Hải Châu này, được xưng là gia tộc quyền thế một tay che trời.
Nhưng đến bây giờ, Lâm Bình vẫn nhảy nhót tưng bừng. Nhất là tối hôm qua, ở ngay trước mặt Chu Kiệt, Lâm Bình nổ súng giết chết Lý Nguyên Tùng.
Giết người, tàng trữ súng ống phi pháp, những tội danh này đủ để cho Lâm Bình ăn cơm tù cả đời. Thế nhưng Lâm Bình vẫn bình yên vô sự.
Có không ít người hướng về phía Chu Kiệt để tìm hiểu. Nhưng cho dù trước kia là người có quan hệ tốt với Chu Kiệt như thế nào, lần này, từ đầu đến cuối, Chu Kiệt đều ngậm chặt miệng.
Rốt cuộc Lâm Bình có năng lực gì, mọi người vẫn không điều tra được gì.
Chẳng qua không phải là Chu Kiệt không nói gì, chuyện xảy ra tối hôm qua ở khách sạn Thanh Bình, ông ta vẫn đưa ra một thông báo.
Lâm Bình và Chu Thanh không tàng trữ súng ống một cách phi pháp. “Không tàng trữ súng ống một cách phi pháp.
Chỉ đơn giản là mấy chữ này, đồng thời còn là từ trong miệng Chu Kiệt nói ra, như vậy chứng minh, tin tức rất chính xác, không giả được.
Trong lúc nhất thời, nhóm người quyền quý Hải Châu đều đưa ra rất nhiều suy đoán với thân phận của Lâm Bình.
Tuy không thể xác định được chắc chắn, nhưng phần lớn bộ phận người quyền quý ở Hải Châu đều ý thức được, Lâm Bình chính là khối sắt cứng.
Bản thân mình không đủ cứng, đá trúng tấm sắt, như vậy chỉ khiến cho mình bị thương mà thôi, nhà họ Lý chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Trong lúc nhất thời, ở trong xã hội thượng lưu Hải Châu, Lâm Bình chính là có một không hai, thậm chí còn trở thành đối tượng sùng bái của mấy người trẻ, chẳng qua không ai dám nói ra.
Lúc Lâm Nhã nhìn thấy tin tức, biết được Lý Nguyên Tùng ngoài ý muốn bỏ mình, công ty dược Nam Hà bị thanh tra ra trốn thuế, đút lót, cô ta ngây người một lúc.
Chẳng lẽ đây chính là báo ứng?
Bỗng nhiên Lâm Nhã lại nghĩ đến, cha mẹ cô ta đã nói, tối hôm đó, cô ta được Lâm Bình đưa về.
Mà trước đó, Lâm Nhã nhớ rõ, cô ta bị người trên xe ô tô con nhảy xuống, cưỡng ép bắt lại, sau đó đánh thuốc mê.
Lúc này, Lâm Nhã đã suy nghĩ rõ ràng, những người kia, hơn phân nửa là do Lý Nguyên Tùng phải đến.
Mà đêm hôm đó, người cứu cô ta chính là Lâm Bình, cũng chính anh là người đã đưa cô ta về nhà.
Nhìn qua chiếc thẻ lương mà cha thay Lâm Bình trả lại cho cô ta, Lâm Nhã ngần người thất thần. Trong đầu của cô ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Lý Nguyên Tùng chết, cùng với chuyện xảy ra với công ty dược Nam Hà, liệu có liên quan đến Lâm Bình hay không?
Nhưng ngay lập tức, Lâm Nhã đã ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Ngay cả năm năm trước, Lâm Bình cũng không có năng lực này, đừng nói là Lâm Bình vừa mới ra tù không lâu.
Nếu như anh thật sự có năng lực này, sao lại đi làm một trai bao, cam tâm tình nguyện làm cha cho con nhà người khác.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nhã không khỏi cảm thấy khó chịu.
Thậm chí là tức giận, thất vọng, hận Lâm Bình không biết phấn đấu.
Có lẽ ở sâu trong lòng cô ta còn có một loại cảm xúc khác.
Một bên khác, hai ngày hôm nay, Lâm Bình ru rú trong nhà, không đi ra ngoài.
Anh ở trong khu biệt thự Thanh Hà, ngẫu nhiên gặp hai ông cháu Trần Chính Quốc đang chơi cờ, tha thiết mời anh chơi cùng.
Có khi ở trên võ thuật, Lâm Bình sẽ chỉ bảo cho ông cụ Trần Chính Quốc kia.
Cho dù là Trần Thu đang đi theo học tập Chu Thanh, lúc Lâm Bình nổi hứng cũng sẽ chỉ bảo thêm cho cô ta.
Chẳng qua hai ngày gần nhất, phần lớn Lâm Bình đều ở trên ban công của tầng cao nhất trong biệt thự, tiến hành luyện khí, hít vào thở ra, ổn định lại tâm tình, khôi phục vết thương.
Còn Chu Thanh, phần lớn thời điểm đều đứng ở bên cạnh, yên lặng làm bạn.
Sau khi tiến hành luyện khí xong, Lâm Bình mở mắt ra, ngay sau đó là ho khan.
Chẳng qua lúc này, dường như ánh mắt của anh càng thêm sâu thẳm hơn, đồng thời càng thêm đen nhánh. “Thanh Sơn, sức khỏe của anh thế nào rồi?”
Chu Thanh có phần lo lắng nhìn Lâm Bình. “Không có gì đáng ngại” Lâm Bình đứng dậy: “Đồng thời thực lực càng thêm khôi phục” “Nhưng dù sao cũng mới chỉ sử dụng được một phần lực lượng tông sư, vẫn phải chờ đợi thêm.” Lâm Bình bình tĩnh nói. Cập nhật nh*anh nhất trên Tamlinh247.vn
Trước đó trấn áp bạo động ở biên giới phía Bắc, trận chiến đó, tuy khiến anh trở thành thần, làm cho anh bước lên đỉnh cao, nhưng đồng thời cũng khiến anh bị thương nặng.
Lục phủ ngũ tạng trong người anh đều bị tổn thương, một khi quá dùng sức, có thể khiến cho mọi bộ phận trong người anh sụp đổ.
Vết thương của anh, hoặc là dựa vào thời gian, từng chút khôi phục lại, hoặc là gặp được vật quý có lợi cho việc hồi phục lại thương thế của anh.
Cho dù là loại phương pháp nào, hiện tại vẫn phải chờ đợi thêm.
Nhưng vào lúc này, Lâm Bình nhận được điện thoại của Tô Uyên. “Chiều nay anh rảnh không?” Tô Uyên hỏi. “Có” Lâm Bình trả lời.
Tô Uyên và Tô Phi Tuyết tìm anh, cho dù anh ở đâu, cho dù anh đang làm gì, anh đều rảnh rỗi. “Vậy buổi chiều nay anh cùng tôi đi một chuyến đến trung tâm thương mại, tôi dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo.” Tô Uyên nói.
Lâm Bình sững sờ. Tô Uyên đối với anh, giống như chủ đối với nhân viên, anh chỉ là người được Tô Uyên thuê để đóng giả cha của Tô Phi Tuyết mà thôi, ít nhất trên danh nghĩa, chính là như thế.
Tô Uyên đang nghĩ gì, vì sao lại muốn hẹn anh đến trung tâm thương mại để mua quần áo cho anh?
Dường như Tô Uyên biết Lâm Bình đang suy nghĩ gì, cô nhanh chóng bổ sung: “Cuối tuần này, nhà trẻ muốn tổ chức du lịch gia đình, mời cha mẹ cùng tham dự, cho nên tôi dự định dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo “Còn nữa, cuối tuần là thời gian làm việc của anh, nhìn dáng vẻ của Phi Tuyết hiện giờ, con bé chắc chắn sẽ yêu cầu anh ngủ lại, nhưng giống như trước đó, mặc quần áo ban ngày đi ngủ sẽ không thoải mái, cũng không sạch sẽ, cho nên tôi dự định dẫn anh đi mua quần áo ngủ và đồ rửa mặt.” “Sau khi mua đồ xong, chúng ta sẽ cùng đi đến nhà trẻ, đón Phi Tuyết về nhà.” Tô Uyên giải thích. “Không vấn đề gì.” Lâm Bình lại một lần nữa trả lời. Đồng thời lúc này anh mới kịp phản ứng, hôm nay đã là thứ sáu rồi.
Ngay lập tức, tinh thần của Lâm Bình trở nên hưng phấn. Điều này mang ý nghĩa, lại đến ngày anh có thể quang minh chính đại chơi đùa cùng con gái.
Lúc này, Lâm Bình vội vàng thay quần áo, sau đó đi đến công ty của Tô Uyên.
Lâm Bình bắt xe, đi đến tòa nhà cao tầng, vừa mới xuống xe, liếc mắt một cái, đúng lúc nhìn thấy Tô Uyên từ bên trong cao ốc đi ra.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, thắt lưng màu trắng, mái tóc đen dài như thác nước được xõa bên vai.
Khách quan mà nói, lần trước ở công ty, Lâm Bình nhìn thấy một Tô Uyên già dặn, khí chất xuất chúng, hôm nay Tô Uyên nhiều hơn một phần thành thục và gợi cảm.
Sau khi ra khỏi công ty, Tô Uyên nhanh chóng nhìn thấy Lâm Bình. Cô vẫy tay với anh, bước về phía Lâm Bình. Thế nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng động cơ rất to vang lên.
Một chiếc xe máy từ một bên nhanh chóng hướng về phía Tô Uyên.