Khi Tiêu Phát Thiên xuất hiện, Đồng tử của Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều hơi co lại. Có chút ngoài ý muốn.
Mà chính như mọi người đã nói. Dù là Đông Phương Vũ Phàm đứng thứ 15 hay Thương Vân Thiên đứng thứ 16 đều không từ chối: “Nếu Tiêu huynh muốn tham gia, không biết định lấy gì đặt cược?”
“Nếu như Đông Phương huynh cùng Thương huynh, cả hai đều có quyết đem ra vũ khí chủ chốt của mình, họ Tiêu tôi đương nhiên không thể thua kém được. Tôi sẽ dùng Tử Ngọc Tiêu của mình để đánh cược!” Tiêu Phát Thiên cười nhạt nói.
“Tử Ngọc Tiêu? Đó là Tử Ngọc Tiêu có thể hút hồn người ta sao?”
Có người liếc một cái: “Nực cười, Tử Ngọc Tiêu mà Tiêu Phát Thiên nói không phải là vũ khí nổi tiếng của anh ta thì còn có thể là cái gì?”
“Hay lắm.”
Thấy Tiêu Phát Thiên lấy Tử Ngọc Tiêu ra cược, mắt Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều sáng lên trông thấy.
Nếu chỉ đơn thuần bàn về sức tấn công, Tử Ngọc Tiêu quả thực không mạnh bằng Phương Thiên Họa Kích và Bôn Lôi Kiếm, nhưng nó lại có những sức mạnh thần quỷ khó lường khác.
Nếu xét về cấp độ, nó cao hơn một chút so với Phương Thiên Họa Kích và Bôn Lôi Kiếm.
Và nếu so sánh như vậy thì Tiêu Phát Thiên mạnh hơn hai người, cũng được xếp hạng cao hơn họ trong bảng Thiên Kiêu. Tuy nhiên, thứ hạng trong bảng Thiên Kiêu không cố định.
Thực lực của họ so với trước kia cũng tiến bộ không ít. Thứ hạng của bọn họ vốn gần nhau. Hiện tại, ai mạnh ai yếu vẫn chưa thể chắc chắn được?
Hơn nữa, việc leo lên thang trời cũng không hoàn toàn là dựa vào sức lực mà còn dựa vào thiên phú, ý chí…
Nhìn thấy Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đồng ý, trong mắt Tiêu Phát Thiên lóe lên một tia sáng.
Đối với Tiêu Phát Thiên mà nói, anh ta tất nhiên vui mừng khi leo lên thang trời rồi còn có thể thu về được hai á thần binh.
Đến lúc đó, sau khi đã thắng được Đông Phương Họa Kích của Đông Phương Vũ Phàm và Bôn Lôi Kiếm của Thương Vân Thiên rồi, Tiêu Phát Thiên sẽ tính bán lại vũ khí của họ với giá cao.
Thế rồi, Tiêu Phát Thiên thuận tay vẫy một cái: “Các người, tránh ra!”
Tất nhiên là chỉ về phía Lâm Bắc, Tề Đức Lâm, và một người khác đang xếp hàng với Lâm Bắc trong một nhóm những thần cảnh đang muốn leo lên Thang Trời.
Nghe vậy, thần cảnh vô danh đó có vẻ bối rối khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ ngang ngạnh của Tiêu Phát Thiên, nhưng anh ta không phải là đối thủ của mấy người có vị trí cao trong bảng Thiên Kiêu này.
Vì thế tuy rằng bị chỉ trích, có chút bẽ mặt, nhưng anh ta vẫn xấu hổ cười trừ rồi lùi lại.
Tất nhiên, cũng không có ai cười nhạo anh ta cả.
Xét cho cùng, Tiêu Phát Thiên không chỉ là người mạnh thứ 14 trong bảng Thiên Kiêu mà còn là hậu duệ của gia tộc Chân Thần.
Hơn nữa, nếu không nhường, chả lẽ lại phải đi theo Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên cùng leo lên Thang Trời? Không phải là tự làm mình mất mặt sao?
Tuy nhiên, ngay sau đó, mọi người nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Người kia đã xấu hổ rút lui. Thế nhưng, vẫn còn có hai người nữa, không nhúc nhích! Nói cách khác, thanh niên mặc áo đen trong số họ vẫn bất động. Người đàn ông trung niên còn lại thì kia nhìn cậu ta.
Thanh niên áo đen đương nhiên là Lâm Bắc. Anh thản nhiên bỏ ngoài tai lời nói của Tiêu Phát Thiên.
“Cho hai người ba giây, tránh ra, bằng không thì tự gánh hậu quả!”
Tiêu Phát Thiên thấy Lâm Bắc không lùi bước, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên thì cười lạnh.
Ba người bọn họ định thử xem xem, sao ở đây vẫn có người không chịu mở mắt, đứng chỗ này cản đường?
“Anh không hiểu quy tắc đến trước đến sau sao?” Lâm Bắc nhìn Tiêu Phát Thiên, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy thế, những người xung quanh đều hít một ngụm khí lạnh.
Người này muốn thách đấu với Tiêu Phát Thiên, người đứng thứ 14 trong bảng Thiên Kiêu sao?
“Người này là ai mà lại dám thách thức Tiêu Phát Thiên?”
“Chẳng lẽ cũng là người có sức mạnh trong danh sách Thiên Tiêu?”
Có người cau mày nói: “Không đâu? Tôi đã thấy 20 người mạnh nhất trong danh sách Thiên Kiêu rồi, không có ai như vậy...”
“Nếu không phải là 20 cao thủ mạnh nhất trong bảng Thiên Kiêu, làm sao có thể tự tin thách đấu với Tiêu Phát Thiên?”
“Chả lẽ lại là con cháu của gia tộc Chân Thần?”
Nếu không, tại sao lại dám thản nhiên làm vậy với Tiêu Phát Thiên?
“Ha!” Tiêu Phát Thiên bị lời nói của Lâm Bắc chọc tức đến phát cười.
“Đến trước đến sau? Cậu cho rằng cậu có tư cách để nói chuyện trước sau với tôi sao?”
Đúng như mọi người nghĩ, mặc dù Tiêu Phát Thiên không biết Lâm Bắc, nhưng anh ta cũng biết mặt những người xếp hạng trước mình trong bảng Thiên Kiêu, chắc chắn không có người nào như Lâm Bắc.
Nhưng Lâm Bắc lại dám thách thức anh ta, Tiêu Phát Thiên cũng cho rằng Lâm Bắc có lẽ là hậu duệ của một vị chân thần nào đó.
Tuy nhiên, cho dù là cả hậu duệ của chân thần thì Tiêu Phát Thiên cũng không sợ.
Thế nhưng, không đợi Lâm Bắc trả lời. Đông Phương Vũ Phàm lên tiếng trước: “Ngươi không nhường cũng được. Nếu ngươi có đưa một á thần binh ra đây, ta cũng có thể cho cậu tham gia đánh cược.”
Dù cho Lâm Bắc có phải là hậu duệ của chân thần hay không. Dù cho Lâm Bắc lấy đâu ra tự tin để thách thức Tiêu Phát Thiên. Nếu Lâm Bắc không nhường, vậy thì thôi đi, Đông Phương Vũ Phàm có thể Lâm Bắc có thể leo lên thang với họ. Miễn là Lâm Bắc có một á thần binh là được.
Tiếp lời Đông Phương Vũ Phàm, Thương Vân Thiên cũng nói thêm:
“Tiểu tử, nếu cậu có thể đem một á thần binh ra đánh cược, tôi cũng có thể bỏ qua cho cậu!”
Lúc này, Tiêu Phát Thiên cười lạnh một tiếng.
Lại thêm một con lừa? Cũng tốt! Ai lại không muốn thu phục thêm á thần binh chứ?
Tất nhiên, nếu Lâm Bắc không thể lấy ra á thần binh, thì Tiêu Phát Thiên sẽ không khách sáo.
Xét cho cùng, cũng không có hậu duệ của một chân thần nào mà thậm chí một á thần binh cũng không có cho nổi.
“Đánh cược sao?”
Lâm Bắc cười nhẹ: “Tôi cũng rất thích!”
Nói xong, Lâm Bắc khẽ vung tay một cái, Đông Nhạc liền xuất hiện trong tay Lâm Bắc.
Lập tức, mắt của Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều sáng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!