“Mai Tuyết Lam.” Đồng tử của Lâm Bắc hơi co lại.
Lâm Bắc thật sự không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy Mai Tuyết Lam ở đây. Vậy chẳng phải nói rõ rằng nơi này thực sự có thể dẫn đến Ngũ Đại Tiên Đảo sao?
“Lâm Thiên Sách!”
Cùng lúc đó, Mai Tuyết Lam cũng nhìn thấy Lâm Bắc, đôi mắt đẹp mở lớn, lửa giận trên mặt biến thành vẻ kinh ngạc.
Thấy Mai Tuyết Lam nhận ra mình, Lâm Bắc không ngạc nhiên chút nào, bởi vì lúc này anh không hề cố ý giấu đi hơi thở.
Hơn nữa, sau khi tiết lộ khuôn mặt thật của mình với Nhan Khanh ở Đảo Mai Linh, anh đã biết thêm được rằng biển Mai Quan và Ngũ Đại Tiên Đảo không ở cùng một chỗ, Lâm Bắc cũng không lo bị lộ thân phận của mình, vì vậy Lâm Bắc cũng không dịch dung nữa.
Lúc này, Lâm Bắc vẫn giữ khuôn mặt thật.
Sau khi Mai Tuyết Lam nhận ra Lâm Bắc, ban đầu cô ta rất ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức, trên khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng, cô rất rõ về sức mạnh của Lâm Bắc.
“Anh Lâm, xin hãy giúp tôi với.”
Ngay lập tức, Mai Tuyết Lam truyền âm với Lâm Bắc.
Cùng lúc đó, mặc kệ Lâm Bắc có nguyện ý hay không, Mai Tuyết Lam vút một cái đã lao về phía Lâm Bắc.
Rõ ràng là cô ta muốn kéo Lâm Bắc cùng xuống nước, để anh đối phó với con chó đen to lớn đang đuổi theo sau lưng cô.
Thấy Mai Tuyết Lam làm vậy, Lâm Bắc hừ nhẹ, cũng không có lấy một chút ngạc nhiên nào.
Ngay từ khi còn ở Việt Nam, khi Lâm Bắc cùng nhóm Mai Tuyết Lam ở cùng nhau, Lâm Bắc đã phát hiện ra rồi.
Trong số bốn người, thanh niên Hà Hồng kia là tâm tư đơn giản nhất, Phùng Thu Trúc là người trầm lặng nhất. Còn Mai Tuyết Lam, mặc dù không quá quỷ quyệt, nhưng chắc chắn có thể được coi là khá mưu mô, không phải kiểu nhân vật ngốc nghếch ngọt ngào.
“Mai tiểu thư vẫn nên tự lo liệu thì tốt hơn.” Lâm Bắc nhàn nhạt nói.
Căn bản không cho Mai Tuyết Lam cơ hội đến gần mình. Vút một cái liền lướt qua, chớp mắt đã cách xa cả nghìn mét.
Thấy vậy, đồng tử Mai Tuyết Lam đột nhiên co rút.
Làm sao tốc độ hiện tại của Lâm Thiên Sách lại thay đổi nhanh như vậy? Hình như, còn nhanh hơn tốc độ của Lê Tống trên chiến trường trước đây?
Chỉ là, kinh ngạc thì kinh ngạc, nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Mai Tuyết Lam hiển nhiên không có thời gian suy nghĩ.
“Gâu!”
Con chó đen phía sau đã bổ tới, mang theo tiếng gào rít trên không trung, giống như một tia chớp đen, lao về phía cô.
Mai Tuyết Lam không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị một con chó đen to lớn như vậy vật ngã xuống?
Trước tiên sẽ không bàn về việc có tao nhã không, quan trọng là, mạng sống còn giữ được hay không?
Mặt Mai Tuyết Lam biến sắc, thanh trường kiếm trong tay cô run lên, trong lúc né tránh, một tia sáng màu bạc phóng tới, rực rỡ lóa mắt, tạo ra một hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng trên thực tế, lại mang theo sức sát thương vô cùng lớn, bất ngờ cắt vào cổ con chó.
“Gâu! Gâu!”
Tuy nhiên, con chó đen to lớn có vẻ không thèm để ý đến thanh kiếm của Mai Tuyết Lam. Một chân của con chó vung ra khiến ánh kiếm sắc bén mà Mai Tuyết Lam chém ra bị vỡ nát trong không khí.
Đồng thời, nó kêu hai tiếng rồi nhe nanh và lao đến Mai Tuyết Lam. Tốc độ nhanh hơn, trực tiếp vồ tới Mai Tuyết Lam.
Mai Tuyết Lam sợ hãi hét lên, mặt trắng bệch, lại nhanh chóng bỏ chạy thật nhanh.
Cách đó cả nghìn mét, Lâm Bắc nhìn cảnh này, vẫn có chút khó hiểu.
Mai Tuyết Lam dù sao cũng có thể coi là một người khá mạnh trong giới thần cảnh, tính theo sức mạnh nếu không mạnh bằng Hồ Bác Quân thì cũng có thể so với Sở Công và Viên Tung Hoành.
Kết quả là bị một chó đen đuổi theo? Hơn nữa, nhát kiếm của Mai Tuyết Lam lại bị con chó đó tùy ý đập vỡ tan!
Mạnh vậy sao? Một con chó, thành tinh rồi?
Lâm Bắc vội vàng chạy theo, mặc dù không vui khi Mai Tuyết Lam xui xẻo muốn kéo anh xuống nước theo, nhưng Lâm Bắc không thể ngồi lại nhìn Mai Tuyết Lam bị một con chó cắn chết!
Chưa kể hai người họ vẫn còn một ít tình nghĩa bạn bè.
Đơn giản mà nói Lâm Bắc đã gặp Mai Tuyết Lam ở đây, muốn thông qua Mai Tuyết Lam đưa anh an toàn đến Ngũ Đại Tiên Đảo, Lâm Bắc không thể để Mai Tuyết Lam xảy ra chuyện được.
Khi Lâm Bắc bám theo, con chó không biết là vì nhìn thấy người giúp đỡ mà cảm thấy nguy hiểm, hay là vì sự kiên nhẫn của nó dần cạn kiệt. Tốc độ sà vào càng ngày càng nhanh, sức lực ngày càng mạnh.
Khi Lâm Bắc đuổi đến, anh tình cờ thấy Mai Tuyết Lam đang tránh đòn tấn công của một con Đại Hắc Cẩu, cảm thấy càng lúc càng nguy hiểm.
Bộ quần áo trắng của Mai Tuyết Lam đã bị con chó đen xé toạc. Một phần làn da trắng như tuyết của Mai Tuyết Lam lộ ra trong ngoài, thậm chí còn có thể nhìn thấy mờ mờ một phần chiếc yếm màu đỏ.
“A!…”
Mai Tuyết Lam tức giận hét lên. Cả người vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Con chó đen lớn chết tiệt, tao liều với mày, tao nhất định làm thịt được mày.”
“Bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, thức thứ nhất, Nhiễu Chỉ Nhu!”
Sau tiếng kêu đầy xấu hổ và tức giận của Mai Tuyết Lam, Mai Tuyết Lam đột nhiên xuất ra thức đầu tiên của kiếm thuật Thanh Tuyền Kiếm mà cô ta đã học.
Ngay sau đó, trên không trung xuất hiện hàng loạt kiếm khí tưởng như mềm mại nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sức sát thương cực lớn, trực tiếp quấn lấy con chó đen.
“Bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, thức thứ hai, Khai Lưỡng Nghi!”
“Bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, thức thứ ba, Mạn Thiên Tuyết!”
...
“ Bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, thức thứ chín, Phong Vân Vũ!”
Mai Tuyết Lam một hơi liền sử dụng liên tiếp sử dụng chín thức của bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, kiếm khí đầy trời, ùn ùn kéo đến, đánh cho đất đá bay tứ tung, khiến cho đất rung núi lở.
Tuy nhiên, ngay cả khi Mai Tuyết Lam giận dữ rút kiếm, tạo ra các chiêu thức có sức mạnh vô cùng lớn, nhưng con chó kia vẫn chỉ há miệng nhe răng, không hề sợ hãi.
Toàn bộ kiếm khí sau khi đến gần con chó đen, hầu hết đều bị vuốt của nó đập ra vỡ nát trên không, cho dù thỉnh thoảng có đập trượt cũng không gây ra cho nó bất kì thương tích nào.
Mà con chó đen này dường như nắm bắt cơ hội rất tốt.
Vào lúc Mai Tuyết Lam thức thứ chín của bí quyết Thanh Tuyền Kiếm, “Phong Vân Vũ”, con chó đen to lớn “Gâu!” một tiếng phấn khích, nắm lấy sơ hở duy nhất của Mai Tuyết Lam, đột nhiên vồ lấy cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!