“Tôi muốn thứ này!” Khóe miệng Lâm Bình gợi lên một tia giễu cợt.
Tay phải đang cầm khẩu súng Truy Hồn Đoạt Phách, cổ tay đột nhiên dùng sức rung lên, toàn bộ thân sáng trong nháy mắt rung chuyển theo một vòng cung rất nhỏ.
Tuy mức độ rung chuyển nhỏ nhưng sức mạnh lại vô cùng kinh hoàng.
Ngay cả Trần Vũ Hoàng cũng cảm nhận được một cỗ năng lượng đáng sợ, xuyên qua thân súng Truy Hồn Đoạt Phách, khiến cho tay phải anh ta muốn cầm súng cũng rất khó.
“Đừng hòng.”
Nhận ra điều Lâm Bình muốn làm, Trần Vũ Hoàng lập tức phản ứng lại, một cỗ năng lượng bí ẩn đột nhiên bộc phát.
Tuy nhiên, Trần Vũ Hoàng rõ ràng là đã đánh giá thấp sức mạnh của thân vàng của Đại Thành, hoặc là, Trần Vũ Hoàng từ nhỏ chưa bao giờ thua ai nên luôn giữ vững niềm tin rằng bản thân luôn bất khả chiến bại, đánh giá bản thân quá cao.
Anh ta luôn cho rằng nếu không có sự bổ trợ của thân vàng Đại Thành thì anh ta cũng không thèm để Lâm Bình vào mắt.
Nhưng anh ta không biết rằng dù Lâm Bình có thân vàng Đại Thành hay không thì cũng không hề thua kém anh ta một chút nào.
Vì vậy, khi Trần Vũ Hoàng gặp phải thất bại.
Không những không lấy lại được súng Truy Hồn Đoạt Phách mà vì cú sốc cứ để cho toàn bộ cánh tay tê liệt và đau đớn, đồng thời, súng Truy Hồn Đoạt Phách cũng bị Lâm Bình lấy đi ngay lập tức.
Vẻ mặt của Trần Vũ Hoàng cũng thay đổi ngay lập tức.
Lúc này, Cổ Trần Tiêu, người đã bị Lâm Bình đá bay ra ngoài trước đó, cũng mang vẻ mặt tức giận hằm hằm đi tấn công lại.
“Lên cùng nhau.”
Vào lúc này, Cổ Trần Tiêu và Trần Vũ Hoàng, vốn thù địch từ trước, nhưng lại ngay lập tức liên minh với nhau.
Vốn dĩ hai người bọn họ vẫn ngang tài ngang sức, có thể tranh nhau nắm bắt cơ hội.
tuy nhiên, giờ đây, có một thân vàng Đại Thành với thân hình cường hãn mà bọn họ không ngờ tới.
Hai người họ từ bỏ những mâu thuẫn từ trước, động thời cùng nhau tấn công Lâm Bình một lần nữa.
“Làm tốt lắm.”
“Anh cầm lấy Thần Binh, còn tôi hỗ trợ.”
Nhìn thấy Cổ Trần Tiêu và Trần Vũ Hoàng không những không chạy thoát thân vì có nguy cơ bị thân vàng giết chết, Lâm Bình bật cười, anh ta lập tức rút súng Truy Hồn Đoạt Phách lần nữa.
Sau đó.
Lâm Bình quay người lại và đi thẳng về phía Cổ Trần Tiêu.
Trải qua những lần giao đấu trước, Cổ Trần Tiêu đã không dám khinh thường thân vàng Đại Thành và anh ta cũng hiểu rằng, đối với Lâm Bình, người sở hữu thân vàng Đại Thành, anh ta không thể tranh giành quyền lực với Lâm Bình.
Vì vậy, lần này, Cổ Trần Tiêu đã xuất ra một chiêu cuối của mình.
“Kiếm liệt thương khung!”
Tử Thanh Thần Kiếm trong tay Cổ Trần Tiêu bị ném về phía Lâm Bình.
Và khi Cổ Trần Tiêu ném thanh kiếm này ra, toàn bộ không gian dường như bị chia cắt dữ dội và xuất hiện một vết nứt mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.
Cái kiếm rắn chắc, giống như thiên phạt trên trời, xé nát bầu trời, trời đất không gì cản nổi, cùng với sức mạnh chói lọi ném về phía Lâm Bình.
Thanh kiếm của Cổ Trần Tiêu vừa xuất hiện.
Sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đây đều cùng lúc thay đổi.
Đến lúc này, mọi người mới thực sự hiểu Cổ Trần Tiêu đáng sợ như thế nào.
Vốn dĩ cô ta tràn đầy niềm tin chưa từng có đối với Lâm Bình, vì vậy Nhan Khanh, người luôn dõi theo sức mạnh cường hãn của Lâm Bình, đã đánh bại Cổ Trần Tiêu và Trần Vũ Hoàng có một không hai, không thể không thay đổi một chút nào vào lúc này.
Tim cô như thắt lại.
“Cho dù anh dùng đủ loại phép thuật, các loại phương pháp, tôi sẽ… dùng một lực phá vỡ nó!”
Lâm Bình không hề sợ Khai thiên bách địa nhất kiếm của Cổ Trần Tiêu, chỉ ậm ừ.
Và vào lúc này, toàn thân, cả máu thịt của Lâm Bình đều tràn ngập ánh vàng rực rỡ, khiến anh ta giống như một chiến binh với những vầng sáng ngập tràn.
Một bước đạp ra ngoài.
Giơ tay và siết chặt nắm đấm là đòn phụ.
“Bang!”
Gần như không ai có thể diễn tả cú đấm của Lâm Bình bằng lời.
Nói tóm lại, chỉ trong khoảnh khắc, cây kiếm của Cổ Trần Tiêu chém ra khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy được cái gọi là kiếm quang xé nát bầu trời lại bị sức mạnh vật lý của Lâm Bình bởi một cú đấm của anh ta làm vỡ tung.
Trong khoảng không vang lên một tiếng nổ lớn.
Không khí trong bán kinh 1km bị cạn kiệt và hút vào trong không gian.
Dù là bên Đảo Tiên hải hay Biển Mai Quan, tất cả mọi người đều rút lui với tốc độ ngàn thước, đây là cách duy nhất để chống chọi với hậu quả kinh hoàng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
“Hãy cẩn thận!”
Nhưng vào lúc này, bên tai của Lâm Bình đột nhiên vang lên một giọng nói.
Kỳ ảo nhưng êm tai.
Chỉ nghe âm thanh thôi cũng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến vẻ đẹp duyên dáng.
Và trong giọng nói này cũng ẩn chứa chút lo lắng.
Giọng nói này đối với Lâm Bình không thể quen thuộc hơn, Lâm Bình đương nhiên biết rõ đó là ai.
Lâm Bình thở dài trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cút!”
Và gần như cùng lúc khi anh ta gật đầu, Lâm Bình lao ra phía sau anh ta sau đó lại buông ra một lời quở trách lạnh lùng.
Đồng thời, tay trái tung ra một cú đấm.
Khoảng không ngay lập tức sôi lên như nước bỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!