Cổ Trần Tiêu kinh ngạc cực độ, lập tức lùi ra sau.
Sau khi trước kia có kinh nghiệm giao chiến thân xác với Lâm Bình, Cổ Trần Tiêu xác nhận Lâm Bình là Kim Thân Đại Thành.
Cổ Trần Tiêu biết, đấu với Lâm Bình giống với Trần Vũ Hoàng, không được để Lâm Bình tiếp xúc gần. Nếu không, cho dù thân thể có mạnh đến đâu cũng không thể đấu lại thân thể rắn chắc như vàng của anh ta.
Cận chiến tuyệt đối sẽ bị thiệt.
Chỉ là, tốc độ của Lâm Bình quá nhanh rồi!
Thêm nữa, Cổ Trần Tiêu cũng không ngờ rằng, Lâm Bình chỉ tùy tiện nắm tay một cái liền có thể phá đi tuyệt chiêu Nhất Ký của đáy Áp Tương.
Đồng thời cũng không ngờ rằng hầu như chiêu đánh úp của Trần Vũ Hoàng cũng bị một quyền của Lâm Bình dễ dàng đánh tan.
Điều này làm cho Cổ Trần Tiêu đối với Kim Thân Đại Thành có thêm nhận thức.
Nhưng đã muộn.
Lâm Bình dường như trong nháy mắt đã dịch chuyển đến trước mặt anh ta, thuận thế nắm chắc lưỡi kiếm của kiếm thần, còn tay kia vung đến một đấm.
Cổ Trần Tiêu run sợ thất sắc.
Trước mặt anh bây giờ chỉ còn hai con đường, một là liều đánh Lâm Bình, xem xem có thể giữ được thần kiếm Tử Thanh hay không, đương nhiên nếu như thế có thể trực tiếp bị Lâm Bình một chiêu làm trọng thương, hơn nữa không chắc rằng có thể giữ được kiếm Tử Thanh.
Ngoài ra, còn một sự lựa chọn khác đó là lập tức bỏ đi thanh kiếm này, bảo vệ tính mạng, quay người rút lui.
Bởi vì mục tiêu của Lâm Bình là thanh kiếm nằm trong tay anh ta.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Cổ Trần Tiêu liền đưa ra quyết định: “Muốn lấy kiếm của ta, ngươi đừng hòng.”
Trước kia, cây súng Truy Hồn Đoạt Phách của Trần Vũ Hoàng sau khi bị
Lâm Bình cướp đi, lập tức bị Lâm Bình thu lại, nếu như không có cách nào khắc phục Lâm Bình e là súng Truy Hồn Đoạt phách cũng không lấy được lại rồi.
Cho dù anh ta là một trong những giáo chủ của đảo Bắc, thân phận tôn quý không ai sánh bằng nhưng, vũ khí thần đối với anh ta mà nói tuyệt đối là đồ quý.
Cổ Trần Tiêu không nghĩ đến kiếm Tử thanh của mình sẽ bị Lâm Bình cướp đoạt.
Ngay tức khắc, chân nguyên nội thể của Cổ Trần Tiêu điên cuồng truyền vào trong kiếm Tử Thanh, một luồng ánh sáng khủng bố lưu truyền trên kiếm Tử Thanh, liên tục bùng nổ.
Còn về đối phó với Lâm Bình, Cổ Trần Tiêu biết mình đánh không thắng Kim Thân Đại Thành, vì thế nên anh ta trực tiếp bỏ cuộc. Chỉ vì muốn bảo vệ kiếm Tử Thanh của mình.
Trong lòng Lâm Bình có chút ngạc nhiên, Cổ Trần Tiêu chán sống rồi sao?
Không muốn mất đi kiếm Tử Thanh, thậm chí cũng không ra tay, lẽ nào muốn ăn một đòn của anh ta?
Mặc dù Lâm Bình rất nghi hoặc nhưng sức lực ở trong tay vẫn không giảm đi một tí nào.
Kêu một tiếng to như tiếng của vụ nổ lớn, vang lên trong tai mọi người: “Bằng.”
Thừa dịp tiếng kêu này thu hút sự chú ý của mọi người, Cổ Trần Tiêu trực tiếp bay ra ngoài.
Nếu không phải do trên người Cổ Trần Tiêu đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng bảo vệ anh ta khỏi nắm đấm bảy tám tầng sức lực của Lâm Bình sắp đến gần thì chỉ sợ khi Lâm Bình hạ một quyền này xuống liền có thể làm cho Cổ Trần Tiêu tan xương nát thịt, bị Lâm Bình đánh một quyền này, may mắn lắm tránh được thì cũng bị trọng thương.
Chỉ là, lúc Cổ Trần Tiêu bay ra ngoài sắc mặt âm trầm gần như có thể nhỏ ra giọt nước màu đen.
Ý định ban đầu của anh ta là, dùng bùa hộ mệnh do vị thần của gia đình ban cho để ngăn cản một quyền này của Lâm Bình cũng có thể bảo vệ được vũ khí thần- kiếm Tử Thanh.
Nhưng kết quả cuối cùng lại thành trộm gà không được còn lỗ mất nắm cơm!
Anh ta ở trên kiếm Tử Thanh vẫn điên cuồng bạo phát một chiêu quyền lực uy thế, uy lực so với chiêu “Kiếm Liệt Thương Khung” còn mạnh hơn, chỉ là ngược lại chỉ làm cho bàn tay đang xiết chặt lấy thanh kiếm bị rách một đường nhỏ xíu.
Căn bản không thể đẩy lùi Lâm Bình.
Mà còn lãng phí mất bùa hộ mệnh có thể ngăn chặn một chiêu bình thường của cảnh giới thần tiên. Điều này làm cho lòng Cổ Trần Tiêu đau như cắt.
Hối hận không kịp.
Sắc mặt âm trầm như nước.
Nhưng cho dù không cam tâm thì một khắc này trong lòng Cổ Trần Tiêu cũng phải đưa ra phán đoán cho tình hình này: “Trốn!”
Kim Thân Đại Thành có thể gọi là một vị thần, thật sự không phải nói điêu.
Anh ta thật sự là đã dùng mọi thủ đoạn chỉ sợ không còn cách nào để đấu lại.
Chạy là thượng sách.
Đợi đến khi anh ta đột phá đến cảnh giới chân thần đến tìm một trận như ngày hôm nay sau.
Nếu như không phải như vậy chỉ sợ hậu quả khó mà lường trước.
Mà lúc Lâm Bình lại lần nữa đẩy lùi Cổ Trần Tiêu, sau khi cướp được kiếm thần, Trần Vũ Hoàng cũng phán đoán bằng cách như vậy.
Mặc dù rất khó tiếp nhận kết quả này, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt: “Phải chạy’’.
Trần Vũ Hoàng và Cổ Trần Tiêu hai người họ đều không đấu được lại Lâm Bình.
Cứ đứng ở đây nữa có khi sẽ bị Lâm Bình đánh bị thương hoặc là trở thành miếng thịt trên thớt của anh ta.
Còn về Lâm Bình.
Sau khi lại một lần nữa đoạt được kiếm thần cũng lập tức thu vào.
Nhưng, Lâm Bình lại xem vết thương do thanh kiếm gây ra ở trong lòng bàn tay.
Bên ngoài, có vài giọt máu chảy ra.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Chỉ sợ đây là những điều mà Ba Đen nói, chém một đao, sắc bao nhiêu thì cũng chỉ có thể gây ra một vết thương nhỏ.”
“Nhưng, cho dù vẫn đâm vào cơ thể đều không bằng thân thể của chân thần ta, vậy mà bây giờ đã là Kim Thân Đại Thành vẫn bị Cổ Trần Tiêu chém thương, xem ra Kim Thân Đại Thành của ta vẫn còn có khiếm khuyết, vẫn chưa đạt đến trạng thái hoàn mỹ.”
Vậy nhưng, rất nhanh vết thương nhỏ do kiếm chém phải kia đã được Lâm Bình dùng nguyên thần chữa trị dần dần biến mất.
Đúng vào lúc này.
Cổ Trần Tiêu và Trần Vũ Hoàng, gần như đồng thời nói với người trấn doanh của mỗi người: “Lập tức rút lui.”
Nói xong bỏ đi.
Hai người Cổ Trần Tiêu và Trần Vũ Hoàng lập tức bay lên trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!