“Chỉ dựa vào tay nghề mát xa này của anh, hiển nhiên ảnh có thể trở thành ngôi sao sáng trong lĩnh vực này! Gương mặt ửng đỏ của Tô Uyên nhìn về phía Lâm Bình, trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy ngạc nhiên.
Thậm chí là vui vẻ, giống như phát hiện ra trân bảo. “Chuyện này không tính là gì. Lâm Bình chậm rãi nói.
Nghiêm túc mà nói, tay nghề mát xa của anh không tính là gì, càng nhiều hơn là do chân khí trong người anh.
Chỉ là sâu xa trong chuyện này, đương nhiên không tiện giải thích với Tô Uyên.
Tô Uyên chỉ cho rằng Lâm Bình đang khiêm tốn. “Nhà vệ sinh ở bên kia” Sau đó Tô Uyên chủ động chỉ về một phía trong bãi đậu xe.
Lâm Bình gật đầu, đi về phía nhà vệ sinh.
Bàn chân ngọc của Tô Uyên có làn da trắng nõn, giống như mỡ đông, đẹp không sao tả xiết. Chưa nói đến có mùi thơm gì, nhưng tuyệt đối không có mùi vị khác thường.
Chẳng qua vẫn nên rửa tay, rửa tay này, xem như chủ trọng vệ sinh.
Sau khi rửa tay xong, Lâm Bình lại một lần nữa quay lại, Tô Uyên vẫn đang đứng ở bên ngoài xe.
Chẳng qua cô hơi tựa người vào ghế lai phụ, lúc nhìn thấy Lâm Bình, đôi môi hơi hé mở, nhẹ giọng hỏi: “Anh có bằng lái xe chứ? Có biết lái xe không?”
Lâm Bình gật đầu. “Vậy anh lái xe đi!”
Tô Uyên tức giận trợn mắt nhìn thoáng qua Lâm Bình. Lâm Bình là đàn ông, cô là phụ nữ, hơn nữa cô là chủ, Lâm Bình là “nhân viên” do cô thuê đến.
Nhưng từ trước đến nay, mỗi lúc ra ngoài, đều là cô lái “Được.”
Đối với sự khinh thường của Tô Uyên, Lâm Bình cảm thấy xấu hổ. Anh đã có thói quen người khác lái xe cho mình.
Giống như ra ngoài, mỗi lần đều là do Chu Thanh lái xe, trong lúc nhất thời, anh thật đúng là không ý thức được điểm này.
Chẳng qua tuy Lâm Bình đã lâu không lái xe, nhưng may mắn kỹ thuật lái xe của anh khá tốt.
Dựa theo chỉ thị của Tô Uyên, Lâm Bình lái xe, hai người đi đến khu buôn bán sầm uất nhất ở thành phố Hải Châu, đi đến một trung tâm thương mại xa hoa có tên là “Trần Nhiên”.
Trần Nhiên! Đây là trung tâm thương mại chuyên kinh doanh thời trang do tập đoàn nhà họ Trần xây dựng, thuộc về gia tộc nhà họ Trần – Gia tộc đứng đầu thành phố Hải Châu. Ở trong đó có rất nhiều thương hiệu nổi tiếng. Ở thành phố Hải Châu này, có thể xưng là trung tâm thương mại hàng đầu.
Lúc Tô Uyên dẫn theo Lâm Bình đi vào trung tâm thương mại Trần Nhiên, trong nháy mắt đã thu hút được không ít sự chú ý.
Đương nhiên, lực chú ý của mọi người, phần lớn tập trung trên người Tô Uyên. Nếu muốn nói đến giá trị nhan sắc và dáng người của Tô Uyên, thật ra cô hoàn toàn không thua gì Đường Thanh
Tâm.
Chẳng qua Đường Thanh Tâm luôn đóng khung chính mình, cho công chúng một hình tượng hoàn mỹ, giống như một vị nữ vương cao cao tại thượng, đi xuống trần thế hoàn mỹ không tỳ vết, cao quý lãnh diễm.
Còn Tô Uyên lại càng thêm có sức sống hơn, tuy Tôi Uyên cũng là một nữ tổng giám đốc xinh đẹp. Ở trong công ty hay là trong công việc, cô được xem như một vị nữ tổng giám đốc lạnh lùng, quyết đoán.
Nhưng trong cuộc sống thường ngày thì Tô Uyên bình dị gần gũi hơn nhiều, mang đến cho người ta cảm giác thân thiện.
Chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng đến khí chất xuất chúng từ trong xương tủy của Tô Uyên, cùng với dáng người lồi lõm và gương mặt gần như không chút tì vết.
Vì thế, khi Tô Uyên vừa mới đi vào trung tâm thương mại đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cho dù là một số phái nữ cũng không nhịn được chăm chú nhìn thêm, thậm chí còn có cảm giác mặc cảm tự ti. “Chào anh chị, xin hỏi anh chị có cần gì không?”
Khi Tô Uyên dẫn theo Lâm Bình đến một gian hàng xa hoa trong trung tâm thương mại, một nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp nở một nụ cười ra đón tiếp. “Tôi muốn chọn hai bộ âu phục cho người đàn ông này.” Tô Uyên nói.
Nếu như đủ thời gian, cô sẽ dẫn Lâm Bình đi may một bộ âu phục theo yêu cầu. Nhưng cuối tuần sẽ diễn ra du lịch gia đình, hiển nhiên không đủ thời gian, chỉ có thể đến cửa hàng, tạm thời lựa chọn hai bộ vừa người. “Vâng, mời anh chị đi theo tôi.”
Nhân viên bán hàng cười nói, sau đó dẫn theo hai người Lâm Bình và Tô Uyên đi đến khu đồ dành cho nam.
Chẳng qua ánh mắt của nhân viên bán hàng này lại nhìn về phía Lâm Bình nhiều hơn, đương nhiên có thể đi vào làm nhân viên bán hàng ở trong này, hiển nhiên tính chuyên nghiệp của cô ta phải rất cao.
Không phải cái gì mà mắt chó coi thường người khác, chỉ đơn giản là có phần hiếu kỳ, người đàn ông như thế nào lại có may mắn chiếm được trái tim một cô gái xinh đẹp, có khí chất xuất chúng như Tô Uyên. Nhớ đ*ọc truyện trên Tamlinh247.vn để ủng hộ team nha !!!
Đối với ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng, Lâm Bình cười đáp lại.
Trong lúc nhất thời khiến cho sắc mặt của nữ nhân viên bán hàng ửng đỏ, giống như là chút tâm tư nhỏ đó của mình đã bị nhìn thấu.
Sau khi đi đến khu vực dành cho nam, Tô Uyên nhanh chóng nhìn trúng một bộ âu phục, chẳng qua size không phù hợp với Lâm Bình.
Ngay tại lúc nữ nhân viên bán hàng đi lấy size vừa với Lâm Bình, khi hai người Tô Uyên và Lâm Bình đang chờ ở đó, phía sau lưng hai người đột nhiên vang lên một giọng nói.
HỒ, đây không phải là tổng giám đốc Tô à? Sao lại dẫn theo tình nhân đi shopping cơ à?"
Giọng nói có phần chanh chua.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Tô Uyên hơi thay đổi, có phần khó coi.
Lâm Bình nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy đối diện có một nam một nữ đi đến.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám, thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn.
Còn người phụ nữ thì dáng người cao gầy, rất xinh đẹp, thuộc về loại xinh đẹp trăm người mới có một, chẳng qua lại có khí chất tầm thường, so sánh với Tô Uyên, thật đúng là kém một bậc.
Ở trên người cô ta, Lâm Bình giống như nhìn thấy được bóng dáng của Trương Khuê.
Người phụ nữ này và Trương Khuê là cùng một loại người
Nếu như nói Tô Uyên là đóa hoa phù dung, mang theo vẻ đẹp tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng, thì người phụ nữ vừa mới lên tiếng nói chuyện kia, thì thuộc loại hình trang điểm đậm. “Phương Vi, tôi khuyên cô, mồm miệng nên sạch sẽ. Tô Uyên xoay người, nhìn về phía người phụ nữ kia, hừ lạnh một tiếng.
Dường như Tô Uyên biết Lâm Bình đang nghĩ gì, cô giải thích: “Cô gái này tên là Phương Vị, là người làm cùng lĩnh vực với tôi, chính là đối thủ cạnh tranh, dựa vào thủ đoạn bỉ ổi, cướp đi mấy đơn hàng lớn của công ty tôi.
Trong nháy mắt, Lâm Bình hiểu ra. "Sao nào, chỉ cho phép cô tìm tình nhân, không cho phép người khác nói à?"
Nghe thấy Tô Uyên nói thế, Phương Vi hừ lạnh một tiếng. “Tôi còn cho rằng cô có bao nhiêu đơn thuần, thì ra cũng là người không kiềm chế nổi, bao nuôi đàn ông, đáng tiếc là ánh mắt hơi kém. "Dựa vào cơ thể thấp bé này của anh ta, có thể thỏa mãn được cô à?”