‘Tình này chẳng thể khuây nguôi,
Vừa nơi khóe mắt đã nơi đáy lòng.’
Sắc mặt Lâm Bình đột nhiên trở nên ngại ngùng khi biết mình đã nói sai. Trong một thời gian Lâm Bình không biết nên đối mặt với Nhan Kha thế nào.
“Bao giờ thì anh quay về quê hương?”
Sau đó liền thấy lãnh ý trên mặt của Nhan Kha tiêu tán, mắt nhìn Lâm Bình rồi chậm rãi hỏi.
“Đợi tôi tới Tiên Đảo Hải Vực tìm một vị bằng hữu sau đó mới quay về.” Lâm Bình cũng không giấu giếm.
“Đến lúc đó nói với tôi một tiếng, tôi… cũng muốn đi thăm quê hương của anh.” Sau một lúc im lặng, Nhan Kha nói.
Cô cũng muốn đến quê nhà của Lâm Bình một chuyến, xem xem rốt cuộc là cô gái nào khiến Lâm Bình sớm nhớ chiều mong, luôn canh cánh trong lòng, thậm chí còn từ chối tình cảm của cô.
Nghe xong Lâm Bình hơi trầm mặc.
“Được.” Cuối cùng Lâm Bình vẫn gật đầu.
“Lần này anh xem như đã đắc tội với tất cả mọi người, ở đó ít nhất một nửa đều là hậu duệ của Chân Thần...” Nhan Kha khẽ mở đôi môi đỏ mọng nhắc nhở.
Nhưng còn chưa nói xong, Nhan Kha lại không tiếp tục nói nữa.
“Tôi nghĩ cũng không cần tôi nhắc nhở, trong lòng anh tự có cân nhắc.”
Lâm Bình gật đầu.
“Tôi biết tương lai của anh rất rộng lớn. Chẳng qua cho dù anh chỉ ở Ma Linh Đảo trong một thời gian ngắn, nhưng anh từng là chiến tướng và hộ pháp của Ma Linh Đảo. Nếu sau này có việc gì cần, anh có thể đến Ma Linh Đảo tìm tôi...” Sau đó Nhan Kha lại thở dài một hơi.
“Lần này có lẽ đã đem đến cho mọi người phiền phức. Về sau cô vẫn là phân rõ quan hệ với tôi đi, nếu không Ma Linh Đảo sẽ đối mặt với rất nhiều áp lực.” Lâm Bình trầm mặc một lúc rồi nói.
Lần này hắn coi như đã đắc tội toàn bộ cấp cao của Ma Linh Đảo, còn cướp sạch của bọn họ. Nếu Ma Linh Đảo không cùng hắn phân rõ quan hệ, Lâm Bình có thể tưởng tượng được Ma Linh Đảo sẽ đối mặt với phiền phức cực lớn.
Hơn nữa cho dù cùng hắn phân rõ quan hệ đi nữa cũng khó có thể làm mọi chuyện êm đẹp. Nhưng ít ra cũng tốt hơn bây giờ một chút.
“Anh hiện tại đã không còn là người của Ma Linh Đảo nữa, không cần anh lo lắng những thứ này.” Nghe xong, Nhan Kha lạnh nhạt nói, dường như không hề để ý.
Lâm Bình cũng không nhiều lời nữa. Có những ân tình không cần nói ngoài miệng, mà là nhớ ở trong tim.
“Ở chỗ tôi có một công pháp tu luyện tinh thần lực, tôi nói cho cô, nhưng mong cô đừng tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không sẽ đem tới tai họa lớn cho cô và Ma Linh Đảo.” Lâm Bình do dự một lúc, sau đó quyết định đem “Luyện Thần Quyết” truyền cho Nhan Kha.
Khi Yêu Yêu đưa cho hắn “Luyện Thần Quyết” cũng đã nói rõ với hắn không được truyền ra ngoài.
Lâm Bình lúc trước cũng định truyền cho các vị Thần Cảnh của Hoa Quốc. Chỉ có điều sau đó từ miệng của mấy người Cổ Trần hải, Diêu Tuyết Lam biết được công pháp tu luyện tinh thần lực là bảo vật vô giá.
Mà hắn sở hữu “Luyện Thần Quyết” càng là một công pháp tu luyện tinh thần lực cực kỳ cao cấp. Vì vậy để tránh gây ra tai họa, Lâm Bình mới bỏ ý định truyền “Luyện Thần Quyết” cho các vị Thần Cảnh.
Nhưng hiện tại đối với ân tình của Nhan Kha, Lâm Bình không có gì để báo đáp. Nếu đã như vậy, liền truyền “Luyện Thần Quyết” cho cô đi. Coi như một loại bồi thường.
Sau cùng Lâm Bình đem “Luyện Thần Quyết” truyền cho Nhan Kha. Sau khi tiếp nhận “Luyện Thần Quyết”, hai mắt Nhan Kha liền mở to, kinh ngạc nhìn Lâm Bình.
Cô vốn nghĩ rằng công pháp tu luyện tinh thần lực mà Lâm Bình sở hữu tốt hơn so với của cô một chút mà thôi, thậm chí có khi còn tương đương với cô. Nhưng Nhan Kha tuyệt đối không ngờ rằng “Luyện Thần Quyết” lợi hại hơn nhiều so với những gì cô được học.
“Nói cho cùng là tôi được lợi!” Nhan Kha mỉm cười, nụ cười mang theo chút quyến rũ, có chút động nhân.
Nếu nói về giá trị, “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”, “Thiên Nhai Chỉ Xích”, “Kim Thân Tu Luyện Chi Pháp” đều không bì được với “Luyện Thần Quyết”.
“Anh đem vật báu vô giá như “Luyện Thần Quyết” truyền cho tôi, là muốn một phần nhân tình sao? Hay là bởi vì...” Sau đó Nhan Kha lại nhìn Lâm Bình, bên môi đem theo ý cười. Tuy nhiên nói đến đây, Nhan Kha đột nhiên thay đổi câu hỏi: “Công pháp “Luyện Thần Quyết” này anh còn truyền cho người khác không?”
“Không có.” Lâm Bình lắc lắc đầu.
Ngay sau đó nụ cười lập tức nở rộ trên khuôn mặt Nhan Kha.
Hồng nhan nhất tiếu bách mị sinh cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ngây người nhìn nụ cười này, cho dù là người kiên định như Lâm Bình đều cảm thấy có chút thất thần. Lâm Bình nhanh chóng chuyển mắt sang hướng khác.
“Nói như vậy cho tới nay tôi là người duy nhất. Thật tốt.” Nhan Kha đầy ý cười nói: “Cho dù về sau anh có truyền cho người khác, vậy tôi vẫn là người đầu tiên.”
Vào giờ khắc này, tâm tình của Nhan Kha tốt đến trước nay chưa từng có.
“Còn nữa, vì sao anh không dám nhìn tôi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!