Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Hiện tại ngay cả ba người quen biết cũ là Mai Tuyết Lam, Hà Hồng và Trần Sơn lúc này đều nhìn Lâm Bình với ánh mắt tràn ngập kính trọng và sợ hãi.

Mà không chỉ có những vị Thần Cảnh Thiên Kiêu kia đều kính sợ khi nhìn bóng dáng của anh ta.

Ngay cả sáu vị Chân Thần như Chu Bình Cảnh vẫn luôn bàng quan không hề ra tay, ánh mắt nhìn Lâm Bình cũng đầy ghen tị.

Có được kim thân của Chân Thần đúng là… vô cùng đáng sợ.

Có thể khiến Cao Hiển Hoàng bị thương nặng mà bản thân dường như chỉ bị trầy xước đôi chút.

Lúc này Lâm Bình người vẫn đang đứng trên không, trong tay còn xách theo Cao Hiển Hoàng, ánh mắt đặt trên người của sáu vị Chân Thần Chu Bình Cảnh, cuối cùng cũng lên tiếng: “Có lẽ các người biết được rất nhiều chuyện đã xảy ra ở nơi cất giấu bí mật của Côn Bằng Thần Vương, nếu như có ai muốn gây rối với tôi thì cứ tự nhiên ra tay, giải quyết luôn một thể tại đây đi.”

Tuy rằng giọng điệu của Lâm Bình rất bình thản, nhưng lại cho người khác một cảm giác rất độc đoán.

Các người nếu muốn báo thù cho các Thiên Kiêu của nhà mình thì cứ đến chiến, tôi đều nhận hết.

“Điều này...”

Đám người Chu Bình Cảnh liếc nhìn Lâm Bình rồi lại đưa mắt nhìn nhau, nhưng không hề có ý định ra tay.

Các đệ tử nhà mình tuy bị cướp đoạt một cách sạch sẽ và tổn thất nặng nề, nhưng nói tóm lại hầu hết đều vẫn còn sống dưới tay của anh ta, vậy… có cần phải đối đầu với một vị Chân Thần có kim thân hay không?

“Thưa ngài, các bán thần khí thì không cần cũng được, nếu như ngài có thể trả lại thần khí của đảo Bồng Lai cho tôi...”

Sau đó ông ta nhìn Lâm Bình rồi lên tiếng.

Thiêu Kiêu mạnh nhất của đảo Bồng Lai bọn họ bước vào nơi cất giấu bí mật của Côn Bằng Thần Vương lại không phải là Mai Tuyết Lam, mà là cháu trai của đảo chủ, thần binh trong tay đã bị lấy đi rồi.

Chỉ là Chu Bình Cảnh vẫn còn chưa nói hết, Lâm Bình đã lắc đầu rồi lạnh lùng nói: “Không cần phải nói nhảm.”

Sắc mặt của ông ta hơi cứng đờ.

Tuy nhiên Chu Bình Cảnh đã đoán trước được điều này, dù sao nếu đổi lại là ông ta thì thần binh đã vào trong túi cũng không dễ dàng nhả ra được.

Còn về phần Lâm Bình lạnh lùng từ chối.

Mặc dù cảm thấy có hơi mất mặt một chút, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng không đến nỗi khó coi, rốt cuộc chính là một vị Chân Thần có kim thân, mà không phải là một tên nhóc tầm thường không tiếng tăm, là người có tư cách từ chối ông ta.

Thấy Chu Bình Cảnh vừa mở miệng đã bị từ chối, nên mấy vị Chân Thần khác cũng không ôm hy vọng gì nữa.

Nhưng chỉ có vị Chân Thần kia của đảo Doanh Châu lại lên tiếng: “Thưa ngài, nếu ngài không giết những người khác, thì tại sao lại giết Phùng Thu Trúc của đảo Doanh Châu chúng tôi vậy?”

“Lấy không ra tiền để mua mạng sống, không giết thì để ăn Tết à?” Lâm Bình khẽ hừ một tiếng.

Nghe vậy sắc mặt của vị Chân Thành đó khẽ thay đổi.

Người này thật là...

Theo các Thiên Kiêu khác của đảo Doanh Châu kể lại, Phùng Thu Trúc vẫn luôn trở thành đệm mông của Ba Đen lớn, thậm chí còn bị làm cho ngất xỉu.

Cứ như thế...cho đến khi tất cả mọi người đều giao nộp cái gọi là “tiền mua mạng” kia, lúc này mới thả hắn ta ra.

Nhưng lúc này dựa theo thứ tự đưa đồ vật, “tiền mua mạng” đã lên tới sáu mươi kiện bảo vật và nguyên liệu quý hiếm, làm sao Phùng Thu Trúc lại có thể lấy ra được chứ?

Trong tất cả mọi người có mặt ở đó, chỉ có mình Mai Tuyết Lam khẽ thở dài trong lòng.

Những người khác có thể không biết nguyên nhân thật sự về cái chết của hắn ta, nhưng Mai Tuyết Lam lại có suy đoán của riêng mình.

Đó là bởi vì trước đó khi còn ở Việt Nam, hắn ta đã rất nhiều lần ngấm ngầm để lộ ra sát khí với Lâm Bình, cô ta cũng đều có thể cảm nhận được thì chắc chắn anh ta hầu như cũng nhận ra.

E rằng đây mới là nguyên nhân chân chính dẫn tới cái chết của Phùng Thu Trúc.

Rốt cuộc ngay cả Cao Trần Tiêu của đảo Đại Tự, Lâm Bình cũng chỉ có đánh bị thương nặng mà không giết chết.

Chỉ có duy nhất Phùng Thu Trúc từ đầu đến cuối đều không hề đắc tội với anh ta ở nơi cất giấu bí mật của Côn Bằng Thần Vương, cuối cùng lại bị Lâm Bình tùy tiện chém chết.

Khiến cho trong lòng của Mai Tuyết Lam bỗng chốc trở nên rối rắm.

“Thưa ngài có phải hơi ngông cuồng một chút rồi không?”

Vị Chân Thần kia của đảo Doanh Chân cuối cùng vẫn cảm thấy hơi mất mặt, nhìn Lâm Bình lại lên tiếng một lần nữa với giọng điệu không tốt cho lắm.

Lâm Bình liếc nhìn ông ta một chút, thấy ông ta không hề có ý định ra tay nên không thèm để ý nữa.

“Nếu như các vị không muốn khơi mào chiến tranh, vậy thì sau này có cơ hội gặp lại!”

Lâm Bình mỉm cười đầy thản nhiên.

Ngay khi lời nói vừa mới dứt, anh ta cũng buông Cao Hiển Hoàng rơi từ trên trời xuống đất, sau đó kêu Cao Trần Vận đến để cho hắn mang theo Cao Trần Tiêu cùng nhau rời đi nơi này với Ba Đen lớn.

Nhìn thấy mấy người Lâm Bình rời khỏi.

Sắc mặt của đám Chu Bình Cảnh càng nặng nề hơn.

“Tuyết Lam, cô nói cho tôi kỹ hơn một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn có anh ta có lai lịch như thế nào? Đừng bỏ sót chi tiết nào cả...”

Ngay sau đó Chu Bình Cảnh nhìn về phía Mai Tuyết Lam.

“Anh ta không thuộc về khu tiên đảo này của chúng ta, mà là người của xã hội hiện đại trên trái đất, Chiến thần Việt Nam...”

Mai Tuyết Lam ngập ngừng giây lát cuối cùng vẫn mở miệng nói.

Đối với thân phận của Lâm Bình, trước đây cô ta cũng đã từng hỏi qua anh ta, lần này sau khi rời khỏi mọi chuyện sẽ lan truyền ra ngoài, Chân Thần của đảo Bồng Lai chắc chắn sẽ hỏi cô ta, vì vậy cô ta nên nói như thế nào đây.

Nếu là trước đây Mai Tuyết Lam hoàn toàn không cần hỏi Lâm Bình, mà sẽ chủ động nói ra thân phận của anh ta cho đảo Bồng Lai.

Nhưng bây giờ cô ta lại không thể không cân nhắc đến thái độ của anh ta.

Bởi vì lúc đó Mai Tuyết Lam đã biết rằng Lâm Bình đã không còn là vị Thần Cảnh trước kia nữa, mà là Chân Thần có kim thân, cô ta cần phải suy xét đến thái độ của anh ta.

May là câu trả lời mà Lâm Bình cho mình lúc đó là không có vấn đề gì.

Miễn là đảo Bồng Lai không đối đầu với anh ta, không đến làm loạn xã hội hiện đại thì đều tùy ý.

Vì vậy lúc này Mai Tuyết Lam do dự một lúc, sau đó vẫn nói ra thân phận của Lâm Bình cho Chu Bình Cảnh, thậm chí trong lời nói còn hơi phóng đại một chút về anh ta.

Hiện tại cô ta không hề mong muốn nhìn thấy đảo Bồng Lai đứng ở phía đối lập với Lâm Bình, trở thành kẻ thù của nhau.

Chỉ có như vậy mới tốt cho cả hai bên.

Mà không chỉ mình Mai Tuyết Lam, hai người Hà Hồng và Trần Sơn cũng kể lại mọi chuyện cho các vị Chân Thần nhà mình một cách tỉ mỉ.

Sau khi nghe xong những tin tức này.

Sắc mặt của đám người Chu Bình Cảnh càng trở nên nặng nề hơn.

“Anh ta chắc hẳn đã đi Đại Tự rồi.”

“Hai mươi năm trước bởi vì Đại Tự đã chọc phải vị kia, nên mới dẫn đến tất cả mọi người đều gặp phải tai ương, không nghĩ tới hai mươi năm sau, họ lại chọc một vị cường giả Chân Thần có kim thân đến từ xã hội hiện đại...”

“Hòn đảo Đại Tự này đúng là đến chết vẫn không đổi, thật đáng bị như vậy!”

Chu Bình Cảnh thầm mắng trong lòng.

Cần phải biết rằng, những chuyện đã xảy ra trong hai mươi năm trước đã khiến cho đảo Bồng Lai của họ mất đi một vị Chân Thần.

Mặc dù là do người kia giết chết.

Nhưng xét đến cùng, rốt cuộc là vì đảo Đại Tự đắc tội với vị kia trước, lúc này mới dẫn đến trận chiến giữa người đó và các đảo tiên, gây ra các vị Chân Thần của đảo tiên ở vùng biển đó đều thiệt hại hơn nửa vào hai mươi năm trước.

Chẳng qua bởi vì Đại Tự có thực lực hùng hậu, nên các đảo tiên khác như bọn họ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Tuy nhiên bây giờ chẳng lẽ sẽ tái diễn chuyện giống như khi đó hay sao?

Điều quan trọng nhất và cũng là điều khiến cho Chu Bình Cảnh cảm thấy nặng nề hơn cả, chính là người xuất hiện bây giờ cũng mang họ Lâm giống với vị hai mươi năm trước.

Tuy rằng theo lời của Mai Tuyết Lam, giữa hai người họ thật ra không hề có bất cứ liên quan gì, Lâm Bình chỉ có mối quan hệ tốt với nhà họ Lâm ở Trung Hải mà thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận