Cũng giống như mọi lần, sau khi Lâm Bình bắt được Cao Hiển Hoàng, đầu tiên kiếm chác một chút của ông ta, kêu ông ta lấy ra tất cả bảo vật của mình làm “tiền mua mạng”.
Mới đầu Cao Hiển Hoàng còn không chịu.
Nhưng chẳng mấy chốc người trân trọng mạng sống như ông ta, đã bị dọa sợ bắt đầu lấy bảo vật để chuộc mạng ra sau khi Lâm Bình bộc lộ ra sát khí thật sự của mình.
Chỉ là Cao Hiển Hoàng không biết rằng, cho dù mình không lấy ra được thứ gì thì Lâm Bình cũng sẽ không giết ông ta.
Ông ta vẫn còn có tác dụng lớn đối với anh ta.
Trong số rất nhiều đồ vật được Cao Hiển Hoàng lấy ra.
Thứ khiến cho Lâm Bình thích thú nhất lại không phải là thanh trường kiếm mà ông ta đã sử dụng trước đó.
Mà là một chiếc bè tựa hồ được làm bằng tre.
Có thể chở được bốn đến năm người.
Tên là “Bè Độ Không”.
Chỉ cần rót năng lượng vào trong đó để duy trì, thì chiếc bè này có thể chở người bay lên trời với tốc độ nhanh nhất, thậm chí có thể gấp bốn lần so với tốc độ của âm thanh.
Còn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ dồn hết toàn lực của hầu hết các cường giả Cảnh Thần.
Khiến cho Lâm Bình cảm thấy mình nhặt được bảo vật.
Rốt cuộc bây giờ trên người anh ta đã có khá nhiều thần khí và bán thần khí, ngay cả những tài nguyên tu luyện khác cũng thu được không ít, ngược lại thứ này đối với một Chân Thần mà nói cũng không có tác dụng quá thiết thực, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Lâm Bình.
Sau khi lấy đi “tiền mua mạng” của Cao Hiển Hoàng dưới ánh mắt không cam lòng và bất lực của ông ta.
Lâm Bình lại nhìn về phía ông ta một lần nữa.
“Chu Thanh bây giờ ở trên đảo Đại Tự thế nào rồi?”
Mặc dù lúc này Cao Hiển Hoàng đã bị đánh trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh là vì… Chu Thanh sao...?”
Khi Cao Hiển Hoàng nghe xong những lời này của anh ta cuối cùng đã hiểu ra, tại sao Lâm Bắc không hề nói rõ lý do mà trực tiếp nhằm vào người của đảo Đại Tự bọn họ rồi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi hỏi ông trả lời!”
Lâm Bắc cụp mắt xuống trong đó là một mảnh lạnh lùng.
Khí thế của Chân Thần cũng bao trùm về phía ông ta, nếu như Cao Hiển Hoàng không hợp tác thì anh ta cũng không ngần ngại mà đánh ông ta đến tàn phế.
Trong lòng ông ta cực kỳ hoảng sợ.
Nếu như ông ta bị tàn phế… vậy thì xong đời rồi!
Hai mươi năm trước trong số những vị Chân Thần của hải đảo tham gia vây công người kia, có một người không bị giết chết nhưng lại bị hủy đi căn nguyên, trở thành kẻ vô dụng.
Vốn là một cường giả Chân Thần cao quý hơn người, cuối cùng lại trở thành một kẻ bất tài còn không thể luyện được võ.
Cho dù cuối cùng là vì bảo vệ mạng sống nhưng sự chênh lệch trong đó, chính là cả đời này đều vô duyên với con đường võ thuật, cộng với rất nhiều yếu tố bên trong như sự thay đổi của lòng người xung quanh sau khi bản thân trở thành người tàn phế.
Chẳng bao lâu vị Chân Thần cao quý hơn người kia đã phát điên.
Có một ví dụ ở trước mắt nên Cao Hiển Hoàng thà chết chứ không muốn trở thành một kẻ vô tích sự.
Nhưng bây giờ đã mất đi quyền định đoạt tính mạng của mình rồi, hơn nữa không biết có bị đánh cho tàn phế hay không.
Vì vậy sau khi ánh mắt lạnh lùng của Lâm Bình rơi xuống, trong lòng ông ta kinh hãi không dám che giấu: “Sau khi Chu Thanh bị đưa trở về Đại Tự, không lâu sau đã được lão đảo chủ coi trọng, sau đó...”
Trái tim của Lâm Bình giật thót.
“Sau đó như thế nào nữa?”
Anh ta lên tiếng với giọng nói lạnh như băng.
Nhiệt độ xung quanh như thể hạ xuống hơn chục độ chỉ trong tích tắc.
“Sau đó… đòi lại Chu Thanh từ trong tay của Nhị trưởng lão, rồi dốc hết sức bồi dưỡng...”
Cao Hiển Hoàng mở miệng nói tiếp.
“Dốc hết sức bồi dưỡng?” Lâm Bình sửng sốt.
Tuy ông ta nói là dốc hết sức để bồi dưỡng, nhưng vẻ mặt lại có chút không được tự nhiên, rõ ràng việc tận lực bồi dưỡng này gần như có điều gì đó không ổn.
“Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không nói dối về điểm này. Đảo chủ thật sự đã vơ vét hết tất cả tài nguyên của Đại Tự, chỉ cần Chu Thanh có thể sử dụng toàn bộ đều ưu tiên cho cô ta.”
“Mười tháng trước Chu Thanh bị đưa về Đại Tự, chưa đến mười ngày đã đột phá được Thần Cảnh.”
“Hiện giờ tận lực tu luyện dưới sự hỗ trợ của rất nhiều tài nguyên, cộng với thiên phú và tài năng kinh người vốn có của cô ta, đến nay chỉ xét về cảnh giới có lẽ cô ta đã không kém bao nhiêu so với Trần Tiêu, thậm chí còn mạnh hơn.”
“Nhưng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể của cô ta ra sao, sau khi đảo chủ mang đi đã lâu rồi không xuất hiện, nhưng tôi đoán chừng cô ta đã đạt tới bước đột phá Chân Thần, cũng không phải không có khả năng này.”
Cao Hiển Hoàng không hề giấu diếm.
Trong giọng điệu không che giấu sự ngưỡng mộ của mình.
Đương nhiên chỉ là ngưỡng mộ việc dành hết tất cả tài nguyên của đảo Đại Tự để bồi dưỡng cho Chu Thanh mà thôi.
Rốt cuộc đây là chuyện chưa từng có của Đại Tự, ngay cả đệ tử chân truyền của đảo hay con cháu ruột thịt của đảo chủ cũng đều không nhận được loại đãi ngộ này.
Không nói đến Đại Tự mà nhìn toàn bộ khu vực hải đảo này thì cũng chỉ có một mình Chu Thanh mà thôi.
Bởi vậy dù Chu Thanh chỉ mất một năm thời gian, kể từ khi mới đột phá cho đến giai đoạn hậu kỳ của Thần Cảnh, cũng không phải không thể.
“Cho nên mục đích của lão đảo chủ nhà các ông muốn bồi dưỡng Chu Thanh là gì vậy?”
Sau khi nghe thấy những lời này của ông ta, Lâm Bình không những không hề cảm thấy vui mừng mà ngược lại trong lòng càng thêm nặng nề hơn.
Thậm chí còn vô cùng lo lắng.
Không có bữa cơm miễn phí nào cả.
Lâm Bình tin vào việc nếu như coi trọng Chu Thanh thì sẽ cung cấp tài nguyên nhất định cho cô ấy.
Nhưng dốc hết toàn lực của cả đảo chỉ để bồi dưỡng cho một mình Chu Thanh?
Điều này chắc chắn không có khả năng.
Nếu thật sự là như vậy nhất định trong đó có cạm bẫy.
“Là...là để bồi dưỡng Chu Thanh thành Chân Thần...”
“Chu Thanh đột phá Chân Thần ngày đó cũng sẽ là ngày chết của cô ta.”
“Lão đảo chủ có lẽ coi cô ta thành một loại thuốc hình người, luyện hóa để chính mình dùng, trợ giúp ông ta càng tiến xa hơn, có thể nhìn trộm cảnh giới Thần Vương.”
Nói đến đây Cao Hiển Hoàng lập tức ngừng lại.
“Thuốc hình người sao?”
Con ngươi của Lâm Bình bỗng co rút lại.
Giờ phút này vẻ mặt đã hóa thành băng giá vạn năm buốt đến tận xương.
Một luồng sát ý trước nay chưa từng có đột nhiên bùng nổ.
“Bùm!”
Một phía của đảo Đại Tự, ngoài Cao Hiển Hoàng và Cao Trần Tiêu ra, hai người đệ tử Thần Cảnh Cao Trần Vận trực tiếp biến thành màn sương đẫm máu dưới con thịnh nộ của Lâm Bình.
Mất mạng ngay tại chỗ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!