“Cái đầu chó của anh rốt cuộc đang nghĩ ba cái chuyện linh tinh gì đấy hả?”
Trong nháy mắt, Lâm Bình không biết phải nói gì cho đúng nữa. Chẳng qua, Lâm Bình cũng không có thốt ra những lời như vậy, để tránh làm con Ba Đen lớn kia nổi giận.
“Đại trưởng lão, tôi với ông vốn cũng không có thù hận gì, tôi cũng không muốn phải ra tay với những người không có liên quan. Nhưng ông rốt cuộc vẫn là người của đảo Bắc, mà đảo Bắc lại gây ra lỗi lầm lớn như vậy với Chu Thanh, ông vốn là đại trưởng lão, nên nếu ông nói ông không hề biết gì về chuyện này thì cũng chỉ lừa được mấy đứa trẻ con, chứ chả ai tin đâu. Cho nên, hậu quả mà ông phải chịu hiện tại, cũng là trừng phạt đúng người đúng tội thôi! Nhưng ông cứ yên tâm, chỉ cần ông hết lòng hợp tác với chúng tôi, tôi bảo đảm chắc chắn sẽ không làm gì gây nguy hiểm đến tính mạng của ông!”
Lâm Bình không quan tâm đến con Ba Đen lớn đằng kia, mà quay sang nhìn đại trưởng lão, mở miệng nói.
Hiện tại, vị đại trưởng lão của đảo Bắc này đang cực kì sợ hãi mà nhìn con Ba Đen lớn kia, như thể trước đó nó đã gây ra điều gì đó vô cùng đáng sợ đối với lão, làm cho lão đến bây giờ còn chưa kịp hoàn hồn.
Cho đến khi Lâm Bình mở miệng nói ra câu kia, đại trưởng lão mới giật mình tỉnh táo lại.
“Các người... Muốn làm gì...?” Đại trưởng lão lau vết máu chảy ra từ mắt mũi miệng, hỏi lại một cách đầy gian nan.
Nếu có thể sống, ai lại muốn chết đâu cơ chứ.
Ít nhất thì, đại trưởng lão không thuộc vào loại người không sợ chết.
Nhưng rốt cuộc thì đại trưởng lão cũng không phải loại người cực kì sợ hãi cái chết, mặc kệ đối phương đưa ra điều kiện gì, đều sẽ không hề ngại ngùng mà chấp nhận, để giữ được mạng sống của chính mình, hay những kẻ tham sống sợ chết.
“Nếu đảo Bắc làm Chu Thanh bị thương, thì phải có người chịu trách nhiệm đền bù, tôi muốn vào tầng hầm chứa vật báu của đảo Bắc, nếu ông phối hợp, tôi sẽ để lại cho ông một mạng.” Lâm Bình nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt đại trưởng lão lại biến đổi lần nữa.
Ông ta rốt cuộc đã hiểu, Lâm Bình đây là muốn cướp sạch đồ vật quý giá của đảo Bắc bọn họ!
“Nếu cậu đến đây là vì Chu Thanh, vậy chắc cậu cũng đã biết, đảo Bắc của chúng tôi có rất nhiều đồ vật quý giá, trong khoảng thời gian một năm qua, đều hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu và nguyện vọng của Chu Thanh. Đến đây, chắc cậu cũng đã nhận ra, Chu Thanh có vẻ như đã đột phá chân thần. Cậu cũng nên biết, chỉ trong một năm ngắn ngủi như vậy, muốn từ cấp bậc ban đầu liền vượt qua hẳn hai cấp đến thần cảnh, lại đột phá chân thần thì lượng tài nguyên cần tiêu hao phải nhiều đến mức nào rồi nhỉ. Trong một năm qua, việc tu luyện của Chu Thanh đã tiêu hao gần hết vật báu trong kho tàng của đảo Bắc bọn tôi rồi. Cậu có muốn đến đó đi chăng nữa thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.”
Đại trưởng lão ngay lập tức giải thích một cách vất vả.
Ông ta hy vọng khi mình nói những lời này, Lâm Bình cùng Ba Đen lớn sẽ đổi ý, không quan tâm đến kho đồ quý của đảo Bắc nữa. Nếu không, chỉ sợ kho tàng của đảo Bắc bọn họ sẽ bị vét sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không còn.
“Đại trưởng lão, cái gọi là vàng bạc châu báu kia, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân thôi. Tôi cho ông ba mươi giây. Suy nghĩ cho kĩ, ông muốn mạng sống, hay là muốn tiền tài...”
Ánh mắt Lâm Bình dần dần trở nên lạnh lẽo, anh nói.
Hiện tại cần phải tranh thủ thời gian. Suy cho cùng thì không ai biết khi nào chủ nhân của đảo Bắc sẽ trở về. Chỉ sợ lão chủ nhân kia mới là người mạnh nhất toàn đảo Bắc.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Ba Đen lớn, mặc dù anh không biết nó dùng phương pháp gì mà lại có thể hạ gục hai vị trưởng lão trong nháy mắt như vậy. Nhưng có thể thấy rất rõ ràng, Ba Đen lớn cũng rất dè chừng lão chủ nhân đảo Bắc kia.
“Oắt con, sao cậu làm việc chậm chạp thế hả!” Ngay lúc Lâm Bình chuẩn bị nói chuyện, Ba Đen lớn dường như đã vô cùng sốt ruột, trực tiếp mở miệng nói.
Sau đó, Ba Đen lớn bước về phía trước, dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Cuối cùng, nó ngừng lại ở trước mặt đại trưởng lão.
“Lão già kia, hiện tại, đưa bọn ta đến kho tàng của đảo Bắc. NGAY LẬP TỨC.”
Ba Đen lớn mở miệng nói, cùng lúc đó, một bàn chân trước của nó, cũng bắt đầu chậm rãi giơ lên.
“Nếu lão dám nói ra một chữ ‘không’, tôi lập tức lấy mạng lão!”
Nói xong, bàn chân trước của Ba Đen lớn kia vốn đang giơ cao trong không khí kia, bỗng chốc đập mạnh xuống mặt đất. Một luồng gió mạnh nổi lên trong chớp mắt, quét qua phần dưới hông đại trưởng lão. Trong nháy mắt thân thể đại trưởng lão trở nên cứng đờ! Sắc mặt lão cũng trở nên vặn vẹo lên.
Nhìn thấy cảnh này, kể cả Lâm Bình cũng không tránh khỏi cảm giác lạnh toát cả người, đừng nói chi đến đại trưởng lão - người đang bị Ba Đen lớn đe dọa trực tiếp.
“Phản ứng của lão thực sự làm tôi vô cùng thất vọng đấy. Thôi, không có lão cũng chả sao, bọn tôi còn có Cao Hiển Hoàng đâu.”
Ba Đen dường như đã nghĩ ra phương pháp khác, không hề nói thêm gì cả, trực tiếp tát một chân về phía đại trưởng lão.
“Đừng... Tôi đưa các người đi...”
Trong nháy mắt, ngay khi móng vuốt của Ba Đen lớn đập mạnh xuống, đại trưởng lão không dám kéo dài thời gian hơn nữa, lập tức hét to đồng ý.
Ba Đen nghe thấy lời này, liền dừng móng vuốt. Lúc này, móng vuốt của Ba Đen lớn và hông dưới của đại trưởng lão đã cách nhau không quá 3 cm.
Đại trưởng lão bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn một chút máu, vẻ mặt lão tràn ngập sự hoảng sợ. Nghĩ tới nghĩ lui thì, hẳn là không có bao nhiêu người đàn ông khi phải đối mặt với nguy cơ “mất đường con cháu” mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh cả.
Mặc dù ông ta đã tới tuổi này rồi, không còn ham mê cái đẹp nhiều nữa, chỉ một mực muốn tiến xa hơn trên con đường học võ. Nhưng mà có một vài thứ, mặc dù miệng bảo không cần, nhưng nếu nó không còn tồn tại nữa, thì sức hủy diệt của việc ấy có thể sánh ngang với một quả bom nguyên tử.
“Nếu lão biết điều sớm sớm hơn một tí, thì tôi đã chả phải làm ba cái việc kia rồi, đúng không nào?”
Ba Đen lớn để chân xuống, nhìn đại trưởng lão với ánh mắt khinh thường.
Lâm Bình: “...”
Tuy rằng phương pháp của Ba Đen lớn thật sự là vô cùng hạ lưu bỉ ổi, không hề có chút liêm sỉ nào, nhưng kết quả thu được lại vô cùng ổn.
Lâm Bình dường như bắt đầu suy nghĩ chuyện gì đó.
“Oắt con, cố mà học hỏi đi. Có nhiều cách để tàn nhẫn với kẻ địch lắm. Đôi lúc cậu cần phải đổi một cách nào đó khác, chứ chỉ giết người thôi thì nó không hẳn là phương pháp có hiệu quả nhất đâu.”
Ba Đen lớn Nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của Lâm Bình, ngay lập tức khoe khoang truyền âm nói với Lâm Bình.
Nghe vậy, Lâm Bình đưa ra quyết định: sau này nếu bản thân mà lỡ gây thù chuốc oán với Ba Đen, thì nhất định phải thật cẩn thận, đề phòng việc nó trả thù.
“Anh Hắc, anh chờ ở đây một chút, tôi đưa Chu Thanh và Cao Hiển Hoàng đến đây ngay!” Sau đó, Lâm Bình nói.
“Nhanh lên đó.” Ba Đen lớn vẻ mặt không quá kiên nhẫn.
Lâm Bình cũng không nhiều lời. Nhoáng một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
Không bao lâu sau, Lâm Bình lại lần nữa trở về, lần này anh đi cùng hai người Chu Thanh và Cao Hiển Hoàng.
Đương lúc nhìn thấy đại trưởng lão suy sụp mà đứng bên cạnh Ba Đen lớn, tròng mắt Cao Hiển Hoàng hơi hơi co rụt lại. Cô ta cũng đã đoán được rằng, có lẽ đại trưởng lão sẽ thua. Nhưng Cao Hiển Hoàng lại chưa bao giờ nghĩ tới rằng đại trưởng lão lại thua nhanh như vậy!
Đương nhiên, điều làm cho Cao Hiển Hoàng không thể tưởng tượng được chính là: dựa vào sự hiểu biết của Cao Hiển Hoàng với đại trưởng lão, cứ cho là đại trưởng lão thua đi chăng nữa, thì cũng không đến mức như thế này. Nhưng hiện tại, nhìn ông ta có vẻ là đã chấp nhận số phận rồi.
“Oắt con này, tôi đã lập một kế hoạch vô cùng lớn, cậu có dám cùng tôi đánh cược một ván không?” Vào lúc Lâm Bình, Chu Thanh và Cao Hiển Hoàng quay trở lại, Ba Đen lớn bỗng nhiên truyền âm cho Lâm Bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!