Cả Lâm Bình lẫn Ba Đen lớn khi nghe được lời truyền âm mà đối phương gửi tới mình xong, đều vô cùng sửng sốt. Hóa ra, suy nghĩ của bọn họ lại vô tình mà giống hệt nhau.
“Được.” Lâm Bình gật đầu ngay lập tức.
Lúc trước Lâm Bình chỉ muốn nhanh chóng dọn sạch kho đồ quý của đảo Bắc, sau đó đưa Chu Thanh rời khỏi nơi này, để tránh việc gặp phải Cao Càn Khôi.
Nhưng vừa mới nãy, lúc Lâm Bình đang trên đường đi tìm Chu Thanh, anh lại bắt đầu suy xét những hậu quả sẽ xảy ra nếu anh đánh chết chủ nhân hòn đảo này cùng với nhị trưởng lão.
Nếu bọn họ có thể rời khỏi hòn đảo kịp thời, có lẽ sẽ không đụng mặt chủ nhân hòn đảo, từ đó mọi việc sẽ chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Nhưng đến lúc đó, nếu chọc giận Cao Càn Khôi – chủ nhân của hòn đảo Bắc này, thì ông ta sẽ làm ra những việc gì?
Không ai biết. Và cũng chẳng ai dám bảo đảm sẽ không có chuyện gì xảy ra! Nếu Cao Càn Khôi nổi cơn điên, giận cá chém thớt mà đi trả thù xã hội hiện đại, đối với Việt Nam mà nói thì đây là một nguy cơ không hề nhỏ chút nào!
Vừa nghĩ đến điểm này, Lâm Bình liền cảm thấy anh cần phải bóp nát mối uy hiếp này ngay khi nó còn chưa quá nguy hiểm. Một khi đã như vậy, thì phải dứt khoát: nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho đến cùng, cần nghĩ ra biện pháp giải quyết luôn cả Cao Càn Khôi.
Dù sao thì, Cao Càn Khôi cũng có ý đồ xấu với Chu Thanh, muốn biến cô thành người thử thuốc rồi luyện hóa cô. Giết chết Cao Càn Khôi cũng chính là ý tưởng hiện tại của Lâm Bình.
Sau khi Lâm Bình cùng Ba Đen thống nhất ý kiến, một người một chó liền bắt đầu yêu cầu đại trưởng lão dẫn bọn họ đến kho tàng của đảo Bắc.
“Thực lực hiện tại của lão già Cao Càn Khôi kia cao tới mức nào hả?” Trên đường đi, Ba Đen nhìn đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng, mở miệng hỏi, muốn bắt đầu tìm hiểu thực lực của Cao Càn Khôi.
“Tôi cũng không biết rốt cuộc thì cấp độ của ông ấy nằm ở mức nào, chỉ biết là... ông ấy rất mạnh...” Cao Hiển Hoàng nhanh miệng nói trước.
Nghe thấy thế, đại trưởng lão liếc sang Cao Hiển Hoàng một cái, trong mắt ông ta đầy ngập sự oán hận. Ai cũng biết được thái độ đấy của ông ta là do đâu. Tuy rằng cả đại trưởng lão lẫn Cao Hiển Hoàng đều là “kẻ phản bội”, nhưng ở trong mắt đại trưởng lão thì, ông ta cùng với Cao Hiển Hoàng hoàn toàn không giống nhau.
Cao Hiển Hoàng, là kẻ thật sự phản bội. Còn ông ta, chỉ là tạm thời khuất phục dưới sự uy hiếp của Lâm Bình và Ba Đen mà thôi.
“Hai mươi năm trước, ông ấy cũng đã chạm đỉnh cấp chân thần.” Sau khi Cao Hiển Hoàng nói xong, đại trưởng lão liền mở miệng.
Ông ta vốn định nói Cao Càn Khôi mới chỉ ở hậu kỳ chân thần, để giăng bẫy Lâm Bình cùng Ba Đen. Nhưng cuối cùng, đại trưởng lão vẫn nói thật.
Một là muốn làm cho Lâm Bình cùng Ba Đen lớn e dè bớt, không dám ở đảo Bắc làm xằng làm bậy. Tiếp theo, cũng là vì lo lắng, nếu ông ta nói dối mà bị Cao Hiển Hoàng bóc mẽ thì bọn người Lâm Bình chắc chắn sẽ không để yên cho ông ta.
“Hai mươi năm trước vừa tới cấp bậc chân thần sao?” Chân mày Lâm Bình nhíu lại. Nhưng sau khi Ba Đen lớn nghe được những lời kia của đại trưởng lão xong, lại hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường: “Hai mươi năm trước là cấp cao nhất của bậc chân thần, hiện tại vẫn nằm ở đó. Đúng là thứ vô dụng.”
Đại trưởng lão: “...”
Cao Hiển Hoàng: “...”
Lâm Bình nhìn nhìn Ba Đen lớn, cũng không biết phải nói gì cho đúng. Việc Cao Càn Khôi có bất tài hay không thì để sau rồi nói, chỉ mỗi một việc Cao Càn Khôi sắp đột phá chân thần thôi, cũng đã là một trở ngại lớn trong kế hoạch giết Cao Càn Khôi của bọn họ rồi.
Thực sự thì chuyện Cao Càn Khôi sắp đột phá chân thần cũng là chuyện mà Lâm Bình có thể đoán trước được.
“Nếu không phải hai mươi năm trước người kia làm Cao Càn Khôi bị thương nặng, thì bây giờ có lẽ ông ta có lẽ cũng đã có thể đột phá lên cấp bậc cao hơn rồi. Nhưng mà theo suy đoán của tôi thì, tuy rằng thực lực hiện tại của ông ta rất mạnh, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ mạnh theo tiêu chuẩn của hai mươi năm trước thôi. Thậm chí, có khả năng ông ta của hiện tạo còn không bằng hai mươi năm trước.”
“Ông ta sở dĩ muốn biến... cô Chu Thanh trở thành người thuốc, theo ta thấy, có lẽ là ông ta có thể thông qua việc này để đột phá cảnh thần vương, thậm chí còn có thể... chữa thương...!”
“Cho nên, theo tôi thì, vết thương của lão đảo chủ có lẽ vẫn chưa lành lại hoàn toàn, chẳng qua là do ông ta che giấu quá kĩ càng nên không có ai biết được mà thôi.”
“Đương nhiên, đây chỉ là những suy đoán của tôi, không hẳn là sự thật.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!